Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3323: Một cái kèm theo binh doanh tồn tại. (length: 7879)

"Cảnh thứ nhất".
Thành Sơn Hải Thương Mại, vị trí trung tâm thành phố.
Cây Phượng lớn đứng sừng sững ở đó, xung quanh có một vòng bảo hộ cao hơn nửa mét, tránh cho người tới gần cây Phượng.
"Cây đẹp thật, lại là màu hồng."
Người đi ngang qua đều dừng chân thưởng thức.
Có người lên tiếng nhắc nhở: "Đây là cây Phượng, là cây bảo hộ của thành Sơn Hải Thương Mại, các ngươi đừng đến quá gần, chọc giận nó sẽ không hay đâu."
"Đây chẳng phải là một cái cây thôi sao, chẳng lẽ còn có thể đánh người?"
Một phụ nữ trang phục tinh xảo không thèm để ý nói.
"Nó không chỉ biết đánh người, còn có thể giết người nữa."
Người đàn ông trung niên vừa nhắc nhở bĩu môi nói.
Hắn làm việc tại thành Sơn Hải Thương Mại, từng thấy có người mang lòng quỷ đối với cây Phượng động tay, kết cục chính là bị cây Phượng trấn áp.
Người phụ nữ ngạo nghễ nói: "Vậy ngươi bảo nó đến giết ta đi."
"Vù ~~~"
Lá cây Phượng không gió mà bay, một chiếc lá rơi xuống hướng về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ giật mình, trong tầm mắt của nàng, chiếc lá hồng nhạt kia đón gió lớn lên, hóa thành một con ma thú biết bay.
"A.. A.. A.. ~~~"
Người phụ nữ hét lên thất thanh, ngay sau đó mắt trợn trắng ngất xỉu, nằm trên mặt đất không ai dám xông lên đỡ.
"Gào... gào ~~~"
Ma thú bay lượn từ trên người người phụ nữ bay qua, vỗ cánh quanh quẩn trên không trung một vòng rồi biến trở lại thành chiếc lá màu hồng nhạt, rơi tự do trở lại gốc cây Phượng, thoáng chốc hóa thành tro tàn biến mất.
"Tặc tặc, nói ngươi không tin mà."
Người đàn ông trung niên lắc đầu, chắp tay sau lưng bỏ đi.
Người vây xem nhìn nhau, sinh lòng kính sợ đối với cây Phượng.
"Lộp cộp... lộp cộp ~~~"
Tiếng bước chân vang lên, Tố Cẩm cùng một đội Tuần Cảnh Vệ đi tới.
"Đừng có vây quanh, mau đi đánh thức người dậy."
Tố Cẩm cau mày nói.
"Vâng."
Tuần Cảnh Vệ đi lên trước, vỗ vỗ vào mặt người đàn bà, thấy nàng không phản ứng mới ấn mạnh vào nhân trung.
"A!"
Người phụ nữ hồi tỉnh lại rồi thét lên ngay lập tức.
"Không sao rồi."
Tuần Cảnh Vệ trầm giọng lên tiếng.
Người phụ nữ hoảng loạn nói: "Cứu mạng, có ma thú muốn ăn ta."
"Ma thú ở đâu ra?"
Tố Cẩm giọng lạnh lùng lên tiếng.
Nàng bước lên trước nói: "Vị khách này nếu không có việc gì thì mau rời khỏi đây, không nên ở lại đây."
"Ơ, Ma thú đâu?"
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy ma thú nào.
"Có cần đi bệnh viện không?"
Tố Cẩm thản nhiên hỏi.
"Không cần, ta không đi."
Người phụ nữ hoàn hồn, đẩy Tuần Cảnh Vệ đang đỡ mình ra, cũng như chạy trốn bỏ chạy. Tố Cẩm sắc mặt vẫn thản nhiên, giải quyết chuyện như này đã thành quen.
"Vù ~~~"
Không gian dao động một chút, hai bóng người xuất hiện trước cây Phượng.
"Bệ hạ, Phi Nhan."
Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm sáng lên, bước nhanh tới nghênh đón.
"Tố Cẩm tỷ."
Nguyệt Phi Nhan cười tươi như hoa gật đầu.
Tố Cẩm khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Đã lâu không gặp."
Mục Lương giọng ôn hòa hỏi: "Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tố Cẩm nói ngắn gọn: "Không có gì, có người mạo phạm cây Phượng, bị doạ ngất đi thôi."
Mục Lương gật đầu, ra lệnh: "Ừ, bảo mọi người xung quanh rời đi hết đi, chỗ này tạm thời không mở cửa đón khách."
"Vâng."
Tuần Cảnh Vệ giơ tay lên cúi chào, vội vã dẫn người đi sơ tán đám đông, kéo dây cảnh giới, tách riêng khu quảng trường trung tâm của thành Sơn Hải Thương Mại ra.
"Bệ hạ, là muốn làm gì?"
Tố Cẩm hiếu kỳ hỏi.
Ở bên ngoài, nàng chỉ có thể gọi Mục Lương bằng tôn xưng, riêng ở nơi riêng tư thì đã quen gọi thẳng tên để tỏ sự thân thiết.
"Cây Phượng cũng nên mạnh thêm một chút."
Mục Lương tùy tiện đáp lời.
Tố Cẩm chậm rãi gật đầu, ôn nhu nói: "Có cần ta giúp một tay không?"
"Tạm thời không cần, lúc nào cần ta sẽ nói."
Mục Lương mỉm cười nói.
"Vâng."
Tố Cẩm đáp lại một tiếng.
Mục Lương kiên trì đợi nửa giờ, người ở khu trung tâm thành đều đã bị khuyên rời đi hết, xung quanh trở nên vắng vẻ không người.
"Vù ~~~"
Tay hắn vung lên, một tấm bình phong vô hình bao phủ toàn bộ khu quảng trường trung tâm thành, như vậy thì không ai có thể đến gần được.
Mục Lương bước tới dưới cây Phượng, giơ tay đặt lên thân cây: "Hệ thống, cho cây Phượng tiến hóa đến cấp mười ba."
"Keng! Tiến hóa từ cấp 10 lên cấp 13, khấu trừ 11.000.000.000 điểm tiến hóa."
"Keng! 'Cây Phượng' cấp 13 tiến hóa thành công."
"Keng! Có kế thừa thiên phú của 'Cây Phượng': Vung lá thành thú không?"
Mục Lương thầm nghĩ: "Kế thừa!"
"Keng!"
"Vung lá thành thú" đang thay đổi... Thích ứng... Truyền thừa hoàn tất."
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa dứt, trong cơ thể Mục Lương xuất hiện một dòng nước nóng, thực lực lần nữa được nâng lên.
"Ào ào ào ~~~"
Cây Phượng hồng nhạt lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cành lá mới duỗi ra, lá mới cũng mọc lên.
Chỉ trong vòng nửa giờ, cây Phượng đã cao thêm đến 400m, độ rộng tán cây đạt đến bảy, tám trăm mét, che phủ cả thành Sơn Hải Thương Mại.
Nó tiến hóa vẫn tiếp diễn, tán cây vẫn cứ tiếp tục lớn hơn.
Bên trong thành Sơn Hải Thương Mại, dân chúng ngước mắt nhìn lên bầu trời, một mảng màu hồng nhạt đập vào mắt.
"Đẹp quá."
Không ít người than thở.
"Ào ào ào ~~~"
Quá trình tiến hóa của cây Phượng sẽ kéo dài trong vòng một tháng, trong thời gian này tấm bình phong sẽ bảo vệ nó, không để cho người nào có ý đồ tiếp cận.
Mục Lương mở mắt ra, năng lượng trong cơ thể đã được hấp thụ.
Tố Cẩm thu hồi tầm mắt từ trên đỉnh đầu xuống, nhìn về phía Mục Lương đang thở ra, tiến lên hỏi: "Bệ hạ, có sao không?"
"Không sao."
Mục Lương cười nói.
Tố Cẩm ôn nhu hỏi: "Cây Phượng như vậy, có ảnh hưởng đến hoạt động của thành Sơn Hải Thương Mại không?"
Mục Lương thản nhiên nói: "Sẽ không, không ai có thể đến gần nó."
"Vâng."
Tố Cẩm gật đầu.
Mục Lương ánh mắt lóe lên, giơ tay tùy ý vung lên, mười mấy con Ma thú Thánh giai xuất hiện, tỏa ra hơi thở dồn dập của ma thú. Tố Cẩm cổ họng giật giật, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Năng lực mới không tệ."
Mục Lương nhếch môi, hơi thay đổi ý nghĩ, lập tức tất cả Ma thú đều biến mất.
Năng lực vung lá thành thú được tăng cường, hắn có thể đồng thời huyễn hóa ra hàng ngàn con ma thú Thánh giai, ngay cả ma thú Đế cấp cũng có thể huyễn hóa ra mười con, ma thú cấp Vực Chủ một con.
Năng lực mới này có thể nói là một món vũ khí quần công lợi hại, có thể dễ dàng phá hủy một vương quốc.
"Ào ào ào ~~~"
Cành lá cây Phượng trở nên tươi tốt, lá cây rất rậm rạp, mỗi một chiếc lá đều có thể biến thành ma thú. Có cây Phượng ở đây, thành Sơn Hải Thương Mại sẽ trở nên càng an toàn hơn.
Thử nghĩ một chút, phàm là khi có kẻ thù từ bên ngoài tấn công, mấy vạn chiếc lá nhỏ rơi xuống, biến thành ma thú cấp Vương, Chí Tôn, Thánh giai, dù là cường giả nửa bước Đế cấp cũng phải mất đi một lớp da, cây Phượng hoàn toàn giống như một doanh trại kèm theo.
"Vù ~~~"
"Bệ hạ, còn có chuyện khác cần bận không?"
Tố Cẩm hỏi.
Mục Lương suy nghĩ một chút, nói: "Tạm thời không có."
Tố Cẩm nói: "Vậy bệ hạ có muốn cùng ta đi xem xét thành Sơn Hải Thương Mại không?"
Hôm nay nàng đã bàn xong đơn đặt hàng hợp tác, đang định đi xem xét từng cửa hàng.
"Được."
Mục Lương gật đầu.
Hắn coi như là đi thị sát công việc, dù sao trước đây đã hứa với Nguyệt Thấm Lam rồi, phải thường xuyên xuất hiện trước mặt dân chúng để quan sát và trải nghiệm dân tình.
Trong mắt Tố Cẩm lộ ra vẻ vui mừng, theo sát bên cạnh Mục Lương hướng khu phố buôn bán đi tới.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan hơi híp lại, nhìn bóng lưng hai người đi xa, bĩu môi nói: "Ta muốn nói chuyện này với mẫu thân."
Mục Lương khựng bước chân, liếc mắt một cái, chuyện này của mình là công việc mà.
P/s: « 1 càng »: Mong được ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận