Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 724: Bán Được Một Chiếc Máy Ảnh

Hắn kiên trì nói tiếp:

- Thời gian không thành vấn đề, ta có thể đợi một tháng.

- Thành Huyền Vũ sẽ rời đi vào ngày mai, ngươi không đợi được đâu, trừ phi...

Hồ Tiên bày ra vẻ mặt khó xử bước tới.

- Trừ phi cái gì?

Hắc Thủy vội vàng hỏi.

- Trừ phi thành Hắc Thủy và thành Huyền Vũ xây dựng đường giao dịch hàng không, mở quầy vé hiệu Huyền Vũ ở trong thành.

Hồ Tiên lắc lắc ngón tay nói.

- Là ý gì?

Hắc Thủy nhíu mày.

Đường giao dịch hàng không là cái gì?

Hiệu Huyền Vũ là cái gì?

Hồ Tiên giải thích:

- Máy bay hiệu Huyền Vũ là một con hung thú biết bay, có thể chở hàng hóa từ thành Huyền Vũ đến các thành lớn khác nhau để tiến hành giao dịch, cũng cung cấp dịch vụ chở người.

Hắc Thủy cau mày suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của nữ nhân đuôi cáo kia.

Hắn giương mắt, trầm giọng hỏi:

- Cũng chính là nói, thành Hắc Thủy và thành Huyền Vũ xây dựng đường giao dịch hàng không là các ngươi sẽ trực tiếp đưa hàng hóa đến?

- Đúng vậy, cứ bảy ngày mang đến một lần.

Hồ Tiên gật đầu.

- Để ta nghĩ xem...

Hắc Thủy khoanh hai tay trước ngực, đi qua đi lại ngẫm nghĩ.

- Nếu ta đồng ý đặt phòng vé Huyền Vũ ở thành Hắc Thủy, có phải sau này sẽ luôn nhận được đá ghi âm mới không? Không chỉ là đá ghi âm, trái cây và cải xanh cũng có thể được ăn thường xuyên. Như thế còn tốt hơn giao dịch với thương nhân hành hoang.

- Một tháng sau, sẽ làm ra máy ảnh mới, có thể bán cho ngươi một chiếc.

Hồ Tiên điềm nhiên nói.

- Được, thế thì hợp tác đi.

Hắc Thủy không còn do dự nữa, gật đầu đồng ý.

Hồ Tiên nhếch môi, vui vẻ nói:

- Hợp tác vui vẻ.

- Tiện thể, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi bán máy ảnh như thế nào?

Hắc Thủy tỉnh táo lại hỏi.

- Ngươi muốn máy ảnh lớn cỡ nào?

Hồ Tiên hỏi ngược lại.

- Có thể chụp ra được bức ảnh lớn như này là được rồi.

Hắc Thủy cầm bức ảnh khoảng hai mươi cen-ti-met trên tay ra hiệu.

- Cái này...

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.

Cô nhìn lướt qua bức ảnh trong tay Hắc Thủy, trong lòng khẽ động, mỉm cười nói:

- Chiếc máy ảnh có kích thước cỡ đó cần một vạn miếng tinh thạch hung thú trung đẳng sơ cấp.

- Một vạn!

Hắc Thủy trợn to hai mắt, tay hắn không nhịn được run lên.

Một vạn miếng tinh thạch hung thú trung đẳng sơ cấp không phải là một con số nhỏ, hắn đang cân nhắc xem có đáng hay không.

Hồ Tiên ngước mắt lên, lãnh đạm nói:

- Máy ảnh là linh khí trung cấp, đủ đặc biệt và quý hiếm, cái giá này cũng không cao.

- Được rồi, một vạn thì một vạn.

Hắc Thủy nghiến răng gật đầu.

- Máy ảnh đặt làm sẵn cần phải trả trước một nửa tinh thạch hung thú.

Hồ Tiên đưa tay ra nói.

- Còn cần phải đưa trước tinh thạch hung thú sao?

Hắc Thủy kinh ngạc nói.

- Đương nhiên, đây là đại diện cho thành ý của ngươi.

Hồ Tiên nghiêm mặt nói:

- Nếu như đến lúc đó ngươi không cần chiếc máy ảnh làm ra nữa, há chẳng phải lãng phí thời gian và tinh lực của Linh khí sư cao cấp bọn ta sao?

-...

Sắc mặt của Hắc Nguyệt tối sầm. Nhưng hắn không thể phản bác lại những gì mà Hồ Tiên nói, dù sao thì lý do đó cũng là hợp tình hợp lý.

Hắn bất lực gật đầu nói:

- Được rồi, lát tối ta sẽ gửi tinh thạch đến.

- Ta đợi ngươi ở Trân Bảo Lâu.

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu.

Hắc Thủy cũng không dám nhìn Hồ Tiên thêm một cái, xoay người vội vàng rời đi.

Hắn phải quay về chuẩn bị tinh thạch hung thú, còn phải đi nghe thử đá ghi âm vừa mới mua về.

- Tinh thạch dễ kiếm thật.

Hồ Tiên mỉm cười một tiếng, xoay bước rời khỏi tiệm chụp ảnh.

Cô còn phải quay về báo cáo chuyện mua bán máy ảnh này cho Mục Lương.

.........

Trong phòng sách, Mục Lương đang viết kế hoạch đào tạo sau này cho Không Quân và Thành Phòng Quân.

Anh muốn thực hiện tất cả kế hoạch huấn luyện khi còn làm đặc chủng binh từ kiếp trước.

- Kế hoạch đầu tiên, vác gỗ chạy bộ.

Mục Lương sột soạt bút than trong tay.

Vác gỗ chạy bộ là một trong những cách để rèn luyện thể lực cho các tân binh, đồng thời nó cũng có thể rèn luyện khả năng hợp tác đoàn đội cho các tân binh.

Khúc gỗ mà Mục Lương chuẩn bị dài khoảng sáu mét, cần ít nhất sáu người mới có thể khiêng nổi, điều này đòi hỏi sự nỗ lực phối hợp của các tân binh, nếu không sẽ rất dễ mất đi cân bằng.

- Nếu ngã, thì bữa đó chỉ có thể uống nước thịt luộc.

Mục Lương suy nghĩ một hồi, rồi tiếp tục viết về cơ chế trừng phạt.

Việc huấn luyện tân binh chủ yếu xoay quanh hai điểm, một là kỷ luật, tức là kỷ luật và quy định trong quân đội, là một trong những yếu tố cốt lõi của một quân đội mạnh.

Chỉ khi họ có thể nghiêm chỉnh chấp hành kỷ cương, họ mới được coi là một quân nhân đủ tiêu chuẩn.

Điểm chính thứ hai của việc huấn luyện tân binh chính là ‘thể lực’.

Trong Thành Phòng Quân không cần những binh sĩ yếu như sên, càng không cần những binh sĩ gầy guộc yếu ớt, gió thổi là bay.

Nếu cả một tấm khiêng còn cầm không lâu được, thì làm Thành Phòng Quân có ích gì?

Cho nên việc rèn luyện thể chất cũng vô cùng quan trọng.

- Kế hoạch huấn luyện thứ hai, huấn luyện chạy bộ ở cự ly cực dài.

Mục Lương tiếp tục viết.

Buổi huấn luyện chạy bộ chủ yếu là rèn luyện sức bền cho các tân binh.

Mục Lương không cần những người lính chỉ mạnh nhất thời, mà cần những người lính có sức mạnh bền bỉ.

- Kế hoạch thứ ba là nâng tạ.

Mục Lương cầm bút viết không ngừng.

Tập tạ là việc mà binh lính đặc công nào cũng phải đối mặt, đồng thời đây cũng là phương pháp rèn luyện nâng cao thể lực.

Chỉ là, đây là dị giới, ở đây có cường giả, thể lực của bọn họ cường tráng hơn người thường, đương nhiên sẽ chịu trọng lượng nặng hơn.

Cốc cốc cốc…

Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.

- Vào đi.

Mục Lương cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên đáp.

Két...

Hồ Tiên bước vào phòng làm việc, nhìn thấy anh đang vùi đầu vào viết cái gì đó, bước đi bất giác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Có chuyện gì?

Mục Lương viết xong kế hoạch huấn luyện thứ ba, sau đó đặt bút than trong tay xuống, nhìn về phía nữ nhân đuôi cáo.

- Ta đã bán được một chiếc máy ảnh rồi.

Hồ Tiên giọng nũng nịu.

- Bán được một chiếc máy ảnh?

Mục Lương cau mày.

Anh thở dài hỏi:

- Ngươi bán máy ảnh trong tiệm chụp hình?

Hồ Tiên vội vàng xua tay giải thích:

- Không có, ta đồng ý bán cho hắn, giá giao dịch là một vạn miếng tinh thạch hung thú trung đẳng sơ cấp, một tháng sau mới giao hàng.

Đôi mi dài của cô run lên, có chút hồi hộp chờ đợi anh.

Chuyện mua bán máy chụp ảnh đều do một tay cô quyết định.

- Một vạn miêng tinh thạch hung thú trung đẳng sơ cấp?

Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc, giá giao dịch này quả thật không thấp.

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, nói thêm:

- Ta còn thu trước của hắn một nửa tinh thạch, đồng thời cũng đã bàn xong chuyện hợp tác hàng tuyến giữa hai thành.

- Ừm, vậy cũng được.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh đang nghĩ, làm sao để bảo Vạn Bái giở chút mánh khóe, lắp đặt một thiết bị tự hủy vào trong máy ảnh.

Cứ như thế, khi người khác muốn tháo máy ảnh ra thì nó sẽ tự động phá hủy, tránh để kỹ thuật máy ảnh bị tiết lộ ra ngoài.

- Mục Lương, ngươi không tức giận chứ?

Hồ Tiên nhỏ giọng hỏi.

- Không có, sao ta lại giận.

Mục Lương mỉm cười, vươn tay kéo lấy nữ nhân đuôi cáo.

Hai người bước vào phòng nghỉ bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận