Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1247: Chế Tạo La Bàn



Anh múc một miếng bánh ngọt rồi đưa tới bên môi cô gái tai thỏ.

Ùm ~~~

Mễ Nặc há mồm ngậm lấy nĩa lưu ly, thưởng thức hương vị của bánh ngọt.

- Oa, thật sự ăn rất ngon!

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng ngời, trong lòng có chút tự hào.

Mục Lương dịu dàng hỏi:

- Ngươi làm món này bao lâu mới thành công?

- Cũng không lâu lắm, chưa đến ba tiếng.

Mễ Nặc nói không chút để ý.

- Như vậy đã rất giỏi rồi!!

Mục Lương khen ngợi trong lòng.

Chỉ tự học ba giờ mà đã có thể làm ra bánh gatô, chỉ có thể nói cô gái tai thỏ rất có thiên phú.

- Mục Lương, ngươi ăn xong rồi tiếp tục làm việc đi, ta ở đây sẽ quấy rầy ngươi.

Mễ Nặc ngồi dậy, muốn rời khỏi vòng tay của Mục Lương.

- Không có việc gì đâu, ngươi cứ ngủ ở đây đi, sẽ không quấy rầy đến ta.

Anh nắm chặt tay cô, cười nói.

-.... Vâng.

Mễ Nặc tươi cười ngọt ngào, mãn nguyện nhắm mắt lại, không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.

Mục Lương cúi đầu lưu lại một nụ hôn trên trán cô gái tai thỏ, vui vẻ tiếp tục làm việc.

- Trước khi đi tới đại lục mới thì phải nghĩ biện pháp chế tạo la bàn và hải đồ mới được.....

Trong đầu của Mục Lương có hàng ngàn suy nghĩ, đến hiện tại vẫn còn có rất nhiều chuyện mà anh chưa làm được.

…………..

Trong phòng làm việc, Mục Lương đang loay hoay với một miếng sắt mỏng dài ba centimet.

Miếng sắt đã được cắt thành hình thoi, mỏng như là một tờ giấy.

- Phải làm thế nào để truyền từ tính đây?

Mục Lương nhíu mày, ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ.

Anh đang nghiên cứu cách chế tạo một chiếc la bàn hàng hải dùng để xác định phương hướng trên biển, đồng thời cũng là để chuẩn bị cho việc vẽ hải đồ.

Mục Lương dự định cử người ra bên ngoài để vẽ bản đồ biển.

Dù sao thì có bản đồ trên biển mới có thể nắm giữ được đường biển.

Sau khi vẽ hải đồ thì anh còn phải xây dựng một căn cứ trung chuyển tại Vùng Nước Mặn để tiếp tục kiếm tinh thạch hung thú, chờ thành Huyền Vũ đi qua bên kia kênh Sương Mù thì cũng sẽ không bị đứt liên lạc.

- Tiểu Lan, người đi vào đây một chút.

Mục Lương quay đầu hô một tiếng.

Cót két ~~~

- Đại nhân, ngài có chuyện gì phân phó sao?

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Vệ Ấu Lan vội vàng đi vào.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Bên trong Bảo Khố cung điện có loại khoáng thạch nào có thể hút sắt không?

- Khoáng thạch có thể hút sắt?

Vệ Ấu Lan nghiêng đầu suy tư.

Cô bé nhíu mày nhớ lại, sau đó đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, hồn nhiên nói:

- Hình như là có vài tảng đá có thể hút sắt, ta đem nó tới đây nhé?

- Ừ, nhanh lên.

Mục Lương gật đầu ra hiệu.

Tiểu hầu gái không nói hai lời, lập tức xoay người vội vã rời khỏi phòng làm việc, chạy tới Bảo Khố ở Thiên Điện.

Khoảng bảy, tám phút sau, Vệ Ấu Lan trở lại với một chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, sau đó đặt nó trên bàn làm việc.

- Thành chủ đại nhân, trên tờ ghi chép có viết rằng thứ này được một thương nhân hành hoang dùng để giao dịch đồng Huyền Vũ, đối phương vô tình nhặt được nó ở chân núi.

Vệ Ấu Lan nói rồi mở hộp gỗ ra, để lộ ba khối khoáng thạch bất quy tắc màu xám đen, mỗi một khối đều to bằng nắm đấm.

- Được rồi.

Mục Lương lên tiếng, vươn tay cầm lên một khối khoáng thạch.

Anh đưa miếng sắt hình thoi đến gần một khối khoáng thạch màu xám đen, ngay lập tức anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng miếng sắt đã bị một thứ gì đó hút tới, lực hút đó đến từ chính khối khoáng thạch kia.

- Thật đúng là nam châm tự nhiên!!

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.

Anh dán một đầu của miếng sắt hình thoi vào khối nam châm và bắt đầu ma sát nó với tốc độ đều đặn.

Vệ Ấu Lan tò mò nhìn, thành chủ đại nhân đang làm cái gì vậy?

Răng rắc răng rắc ~

Mục Lương cọ xát miếng sắt vào nam châm khoảng hai mươi đến ba mươi lần, mục đích là để cho nó từ hóa.

Có rất nhiều phương pháp để từ hoá và Mục Lương đã chọn phương pháp đơn giản nhất.

- Hi vọng là có thể thành công.....

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Anh đặt miếng sắt vào lòng bàn tay, sử dụng năng lực phản trọng lực để nó lơ lửng giữa không trung.

Mục Lương thử di chuyển cơ thể, nhưng miếng sắt vẫn luôn chỉ về một hướng.

- Có vẻ không được rồi, hay là thử cách khác xem sao....

Mục Lương nhỏ giọng thầm thì.

Anh ngưng tụ lưu ly thành một cái chậu rồi đổ đầy nước vào bên trong.

Sau khi mặt nước trở nên tĩnh lặng, Mục Lương đặt một miếng gỗ mỏng lên trên mặt nước, sau đó đặt miếng sắt nhỏ đã nhiễm từ tính lên miếng gỗ.

Vệ Ấu Lan không khỏi tò mò, nhỏ giọng hỏi:

- Đại nhân, ngươi đang làm cái gì thế?

- Ta đang kiểm tra xem Vùng Nước Mặn có địa từ hay không?

Mục Lương thuận miệng đáp.

Chế tác la bàn không khó, nhưng nếu như thế giới này không có địa từ, vậy thì chiếc la bàn này sẽ chẳng có ích gì.

Ở kiếp trước, vì Địa Cầu có địa từ cho nên một đầu kim la bàn sẽ chỉ vào địa từ cực bắc, một đầu chỉ về phía địa từ cực nam.

- Địa từ?

Vệ Ấu Lan ngơ ngác nghiêng đầu hỏi lại.

Mục Lương không giải thích quá nhiều, tất cả lực chú ý đều buông xuống chậu lưu ly, anh nhẹ nhàng kích thích mặt nước, để cho phiến gỗ bắt đầu chuyển động.

Sau khi mặt nước tĩnh lặng trở lại, khối gỗ chịu ảnh hưởng của miếng sắt cho nên lại thay đổi phương hướng lần nữa, đầu nhiễm từ luôn chỉ về một phía.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, hưng phấn nói:

- Tốt lắm, có địa từ thì dễ dàng hơn rồi.

Thế giới này có địa từ trường, sau khi thí nghiệm thì anh phát hiện địa từ trường cũng được chia thành địa từ cực nam và địa từ cực bắc, điều này mang ý nghĩa là trên thế giới này cũng có thể sử dụng la bàn.

Mục Lương đưa tay ngưng tụ lưu ly, chế tạo đĩa bên trong và đĩa bên ngoài của la bàn, căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước để bắt đầu hoàn thiện tuyến khắc độ phương hướng của đĩa bên trong.

Đĩa bên trong là hình tròn, mặt ngoài khắc họa bằng một vài vòng tròn đồng tâm cách đều nhau.

Từ tâm của đĩa bên trong, vẽ tám đường thẳng tỏa ra bốn phía, chia đĩa bên trong thành mười sáu khu vực có kích thước bằng nhau.

- Như vậy chắc đủ dùng rồi.

Mục Lương lầm bầm lầu bầu.

Anh không có ý định chế tạo la bàn quá phức tạp, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Kiến thức của anh về la bàn cũng chỉ ở mức cơ sở, nhưng như vậy đã đủ dùng rồi.

- Làm thế nào để cho kim la bàn lơ lửng đây.....?

Mục Lương quay đầu lại nhìn miếng sắt nhiễm từ.

Nếu cố định nó tại đĩa bên trong thì phải giảm ma sát càng nhiều càng tốt, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của kim la bàn.

Vệ Ấu Lan nghe vậy nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, ngài có thể sử dụng năng lực điều khiển trọng lực của mình để tạo ra một trường trọng lực ở dưới đáy chiếc đĩa này nha.

- Trường trọng lực!!

Nghe được lời này, đôi mắt của Mục Lương lập tức sáng ngời.

Anh quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái, không khỏi khen ngợi một câu:

- Rất thông minh.

- Ta chỉ là tình cờ nghĩ ra mà thôi.

Gương mặt xinh đẹp của Vệ Ấu Lan ửng đỏ.

Cô bé chợt nhớ tới sân huấn luyện trọng lực ở căn cứ Không Quân, nơi đó là do Mục Lương sử dụng năng lực của mình để chế tạo ra.

Ông ~~~

Mục Lương cầm lấy đĩa bên trong rồi thi triển năng lực Lĩnh Vực Trọng Lực nho nhỏ ở vị trí trung tâm, thay đổi trọng lực ở chỗ đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận