Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2157: Ngày Đi Sâu Vào Kênh Sương Mù



Lạc Bố Lạc Nhi nghiêng đầu hỏi:

- Cụ thể là ta phải làm gì?

- Quản lý việc buôn bán của vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương bưng ly trà nóng lên rồi nhấp một miếng.

- Vậy thì ta không được rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi vội vàng lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan vén tóc mai ra sau lỗ tai, khẽ cười nói:

- Đừng nóng vội, ngươi cứ ở lại đây trước đi, việc làm thì từ từ tìm cũng được.

- Ừm, thế cũng tốt.

Mục Lương khẽ gật đầu nhận đồng.

Nguyệt Thấm Lan thong thả đứng lên, mỉm cười nói:

- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ ở của mình, sau đó lại làm quen hoàn cảnh ở nơi đây một chút.

- Vâng!

Lạc Bố Lạc Nhi nghe lời đứng lên.

Mục Lương nhìn bóng lưng của cô gái tóc cà phê biến mất khỏi tầm mắt rồi bất đắc dĩ lắc đầu, lực chú ý trở lại văn kiện trước mặt, ngày mai anh sẽ phải đến Thánh Thành sâu bên trong kênh Sương Mù, cần phải làm chút chuẩn bị trước khi xuất phát mới được.

……….

Bên trong Trung Tâm Huyền Vũ ở Chủ Thành.

Trước khi vương quốc Huyền Vũ chính thức tuyên bố lập quốc thì trong Chủ Thành đã xây dựng Tam Tinh Lâu và Trung tâm Huyền Vũ, dùng để tiếp đãi du khách ngoại lai.

Trung tâm Huyền Vũ Chủ Thành và Trung tâm Huyền Vũ của thành Buôn Bán Sơn Hải tương tự nhau, các tầng phía trên là phòng xép nghỉ chân, tầng dưới là khu vực mua sắm và ăn uống.

- Cộc cộc cộc ~~~

Trong hành lang tầng mười lăm.

Lăng Hương giơ tay gõ cửa phòng trước mặt:

- Cha, ngươi đã tỉnh chưa?

- Cửa không có khóa, ngươi vào đi.

Trong phòng truyền ra giọng nói của Tề Nhĩ Lạp.

- Vâng!

Lăng Hương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cha đã thay quần áo xong xuôi, đang chải mái tóc dài hoa râm của mình.

Tề Nhĩ Lạp đặt lược xuống, ôn hòa hỏi:

- Sao hôm nay dậy sớm như thế?

Lăng Hương ngoan ngoãn đáp:

- Hôm nay, cha phải rời đi, ta tới tiễn ngươi nha.

Tề Nhĩ Lạp buồn cười nói:

- Ta chỉ là đi Thánh Thành một vài ngày thôi, đâu phải là sẽ không trở lại nữa, đưa tiễn làm gì chứ?

Dựa theo thời gian ước định với Mục Lương, ngày hôm nay mọi người sẽ lên đường đến hải đảo sâu bên trong kênh Sương Mù.

Lăng Hương bĩu môi, bất mãn nói:

- Ai bảo ngươi không chịu mang ta đi...

- Đây là vì sự an toàn của ngươi.

Tề Nhĩ Lạp giọng điệu ôn hoà giải thích.

- Tòa Thánh Thành kia có nguy hiểm, thế mà cha còn muốn đi sao?

Đôi mắt của Lăng Hương trừng lớn.

Tề Nhĩ Lạp trấn an:

- Có Mục Lương đi theo, ta sẽ không có việc gì.

- Vậy nếu có Mục Lương ở đó, tại sao ngươi lại không mang ta đi?

Lăng Hương hỏi tiếp.

-...

Tề Nhĩ Lạp hờ hững không nói gì, lần này hắn tự đào hố chôn mình rồi.

- Thôi được rồi, ta vẫn cảm thấy dạo chơi trong vương quốc Huyền Vũ tốt hơn nhiều, ta không thèm đi đâu!

Lăng Hương bĩu môi, bày ra dáng vẻ ta không có hứng thú.

Tề Nhĩ Lạp âm thầm thở phào một hơi, ôn hòa nói:

- Linh Vận cũng không đi, các ngươi ở lại đây làm bạn dạo chơi rất tốt.

Lăng Hương liếc cha mình một cái, nói:

- Cô ấy cũng muốn đi nhưng không được.

Tề Nhĩ Lạp ho khan hai tiếng nói:

- Khụ khụ, Ước Mỗ cũng vì muốn tốt cho cháu ấy, ở lại vương quốc Huyền Vũ vẫn tốt hơn, nơi đây có rất nhiều món ăn và trò chơi giải trí.

- Ta biết rồi.

Lăng Hương phồng má đáp.

Tề Nhĩ Lạp cười ha ha nói:

- Đi thôi, hai cha con ta đến nơi tập hợp thôi.

- Vâng.

Lăng Hương lên tiếng, vươn tay ôm lấy khuỷu tay của cha, hai người rời khỏi phòng.

Khi cả hai xuống lầu thì gặp được một nhà Ước Mỗ vừa vặn mới ra cửa.

Linh Vận ngây thơ hỏi:

- Lăng Hương, ngươi cũng đưa tiễn thúc thúc sao?

- Ừm, cha ta luyến tiếc ta cho nên muốn ta đưa tiễn hắn.

Lăng Hương lộ ra vẻ mặt không biết làm sao.

Linh Vận nhún vai, thở dài nói:

- Cha ta cũng vậy, thật là, đã lớn như vậy rồi.

-...

Ước Mỗ và Tề Nhĩ Lạp liếc nhau, không hẹn cùng nhau bật cười.

Linh Tịch liếc xéo chồng một cái, hỏi:

- Chẳng lẽ con gái nói không đúng sao?

- Đúng, đúng, con chúng ta nói gì cũng đúng.

Ước Mỗ vội vã thu hồi nụ cười, nghiêm mặt gật đầu.

- Hì hì...

Lăng Hương kéo tay Linh Vận, hai người châu đầu ghé tai nhỏ giọng nói giỡn.

Đoàn người tiến vào Thang Vận Chuyển, bên trong đều là vương thất quý tộc ở tầng cao hơn, mọi người gật đầu chào hỏi nhau.

Ước Mỗ tò mò hỏi:

- Các ngươi cũng đi Thánh Thành à?

- Đúng vậy, các ngươi cũng thế sao?

Những người khác lên tiếng.

- Ừm.

Ước Mỗ gật đầu một cái.

Mọi người nói chuyện phiếm vài câu, Thang Vận Chuyển đã đến tầng một Trung tâm Huyền Vũ.

Đoàn người Đại Kỵ Sĩ Trưởng đã đợi sẵn bên ngoài Trung tâm Huyền Vũ, bọn họ đều sẽ đi theo đến Thánh Thành.

- Bệ hạ, xe thú đón người đã tới rồi.

Đại Kỵ Sĩ Trưởng cung kính nói.

- Vậy lên đường đi.

Tề Nhĩ Lạp nhàn nhạt đáp.

Đoàn người lên xe thú và chạy tới quảng trường trung tâm Chủ Thành, địa điểm tập hợp ở nơi đó.

Nửa giờ sau, xe thú lái vào giữa quảng trường Chủ Thành, từ xa đã có thể nhìn thấy phi thuyền vận chuyển đậu trên quảng trường.

Ở lối vào phi thuyền, Nguyệt Thấm Lan cầm một cuốn sổ trong tay, đích thân thẩm tra đối chiếu với nhân viên.

Linh Vận ló đầu ra khỏi cửa sổ, lẩm bẩm:

- Không phải mười hai giờ mới xuất phát sao, hiện tại chỉ mới chín giờ, sao lại có nhiều người như vậy chứ...?

Phía trước phi thuyền đã tụ tập khoảng ba, bốn trăm người, nhìn trang phục thì đều là người không phú thì quý.

Xe thú dừng lại, xa phu mở cửa khoang xe.

Tề Nhĩ Lạp và những người khác bước xuống và đi về phía đoàn người tụ tập.

Vệ Ấu Lan hô to:

- Mọi người xếp hàng, từng người một tiến lên, đừng xô lấn.

Một tên quý tộc hô to:

- Xếp hàng cái gì mà xếp hàng, ta tới trước, đây là vé của ta.

Khi ghi danh đi đảo nhỏ trong kênh Sương Mù thì mỗi người đã được phát một tấm vé tàu, khi xuất phát sẽ nghiệm chứng thân phận bằng vé tàu này, chỉ nhận vé không nhận người.

- Ngươi không xếp hàng?

Nguyệt Thấm Lan nâng mắt lên, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn chằm chằm tên quý tộc vừa lên tiếng, cô hất cằm lên, lạnh nhạt nói:

- Ngươi lặp lại lần nữa.

- Ta... Xếp hàng.

Tên quý tộc kia lập tức co đầu rụt cổ, thành thật lùi ra phía sau hai bước.

Cảnh tượng hành hình của Khải Kha Phu vẫn còn rõ mồn một trước mắt, đám quý tộc có mặt ở đây không dám xằng bậy, ngoan ngoãn phối hợp xếp hàng.

- Mọi người nhanh chóng xếp thành hàng, đừng lãng phí thời gian.

Vệ Ấu Lan lại hô một tiếng, lần này các quý tộc đều rất phối hợp.

Đoàn người Tề Nhĩ Lạp và Ước Mỗ cũng xếp hàng, mỗi người lấy ra vé tàu cầm sẵn trong tay, từng bước đi tới cửa vào phi thuyền vận chuyển.

Linh Vận nghiêm mặt dặn dò:

- Cha, ngươi phải chú ý an toàn đó.

Ước Mỗ bảo đảm:

- Biết rồi, ta sẽ mau chóng trở về.

Linh Tịch cầm tay con gái, dặn dò:

- Vận Nhi à, khi ta và cha con không có ở đây thì ngươi tuyệt đối đừng rời khỏi vương quốc Huyền Vũ, bên ngoài không an toàn.

- Vâng, ta biết rồi.

Linh Vận gật đầu lia lịa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận