Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2050: Thiên Phú Kỳ Diệu Của Cỏ Bồ Đề



Ông ~~~

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa rơi xuống, trong cơ thể của Mục Lương lập tức xuất hiện một dòng nước ấm, duy trì liên tục vài giây mới biến mất.

- Ta quên mất, không nên tiến hóa ở chỗ này.

Anh có chút ảo não, chợt nhớ nơi này là thư phòng, không gian quá chật hẹp.

Mục Lương lập tức cầm lấy chậu hoa, cơ thể lóe lên rồi biến mất khỏi thư phòng.

- A, ngươi đi đâu vậy?

Nguyệt Thấm Lan hô một tiếng nhưng không có ai đáp lại, ANH đã rời đi thư phòng.

- Chắc ngài ấy đi ra bên ngoài cung điện rồi.

Tiểu Tử suy đoán.

- Chúng ta đi ra xem một chút.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên rồi bước nhanh rời đi thư phòng.

Khi hai người ra tới bên ngoài cung điện thì quả nhiên thấy được Mục Lương, anh gõ nát chậu hoa, đặt Cỏ Bồ Đề trên mặt đất.

- Rắc... Rắc... ~~~

Cỏ Bồ Đề đang thong thả sinh trưởng, qua hơn một giờ, thân cây từ hai mươi centimet tăng lên đến hai mét.

Thân cây chính lại sinh trưởng thêm năm cành cây mới, bốn cành cây cũ cũng dài và lớn hơn trước rất nhiều, hai chiếc lá đầu cành cũng biến thành năm chiếc.

Chín cành cây cộng thêm thân cây chính, tổng cộng là có năm mươi chiếc lá, trong đó có mười phiến lá to bằng bàn tay, hoa văn phía trên càng phức tạp và khó hiểu hơn, người có thực lực yếu nhìn thấy sẽ cảm giác đau đầu, choáng váng.

Mục Lương ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Mười chiếc lá lớn nhất có thể giúp người khác học được ma pháp cấp 9 trăm phần trăm, những chiếc lá còn lại thì kém hơn một chút.

- Thứ này tuyệt đối sẽ khiến giới Ma Pháp Sư điên cuồng...

Nguyệt Thấm Lan há hốc mồm vì ngạc nhiên, không nhịn được lẩm bẩm một câu.

………….

Mục Lương dời Cỏ Bồ Đề đến hậu hoa viên trong cung điện, rất gần hồ nước.

Xong xuôi, anh ngắt lấy ba chiếc lá rồi bỏ vào những hộp lưu ly khác nhau để bảo quản.

Trong ba chiếc lá này, chỉ có một chiếc lá có thể giúp Ma Pháp Sư học được ma pháp cấp 9 trăm phần trăm, hai chiếc lá còn lại có thể trợ giúp Ma Pháp Sư học được ma pháp cấp 8 trăm phần trăm.

Nguyệt Thấm Lan thấy thế hỏi:

- Có cần ta sắp xếp người tung tin sẽ bán lá của Cỏ Bồ Đề trong hội đấu giá không?

- Ừm, ta đoán người của hiệp hội Ma Pháp Sư sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên.

Trên đại lục mới, thế lực Ma Pháp Sư nào vừa nhiều người vừa có thực lực bắt được lá của Cỏ Bồ Đề?

Đáp án tự nhiên là hiệp hội Ma Pháp Sư.

Có thể nói thế lực này trải rộng toàn bộ đại lục mới, mỗi vương quốc đều có chi nhánh của hiệp hội Ma Pháp Sư, thế lực như vậy chắc chắn không thiếu tinh thạch ma thú.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Trong lòng cô đã có tính toán, một chút nữa cô sẽ dùng Trùng Cộng Hưởng để liên lạc người quản lý Phố Buôn Bán ở đại lục, phân phó bọn họ thả tin tức này đến tai hiệp hội Ma Pháp Sư.

Sau khi rời đi hậu hoa viên, hai người trở lại bên trong cung điện, song song đi về phía thư phòng.

Mục Lương trở lại thư phòng rồi ngồi xuống, chợt nghe Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Tố Cẩm tặng một lễ vật tốt như vậy, ngươi chuẩn bị làm gì để cảm ơn cô ấy đây?

- Đúng vậy, làm thế nào để cảm ơn cô ấy...?

Mục Lương giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương.

Cỏ Bồ Đề rất hiếm, mang đến cho anh một loại năng lực rất tốt.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, nói:

- Chi bằng cưới cô ấy, không phải Tố Cẩm rất thích ngươi sao?

- Ý kiến này không tồi.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, giả vờ lộ ra dáng vẻ chăm chú suy tính.

- Ngươi thật sự muốn cưới cô ấy à?

Đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn.

- Không phải chuyện này là do ngươi đề nghị sao?

Anh nhướng mày hỏi ngược lại.

-...



Nguyệt Thấm Lan co giật chân mày một cái, cái này có tính là vác đá tự nện chân mình không?

Cô trợn trắng mắt, bá đạo nói:

- Ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi nghe không hiểu sao?

- Nghe không hiểu.

Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng búng trán cô gái ưu nhã.

Cô nhăn mũi, đôi mắt đẹp đảo một vòng, hỏi:

- Mục Lương, ngươi không còn nhỏ nữa, dự định lúc nào cưới vợ đây?

- Ta trông rất già sao?

Mục Lương dở khóc dở cười nói.

Anh rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tại sao nghe cô ấy nói giống như ông chú hơn ba mươi rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Tuy tuổi của ngươi không quá lớn, nhưng rất nhiều người ở tuổi này đều đã lấy vợ sinh con rồi.

-....

Mục Lương cạn lời một hồi, hình như thế giới này đúng là như vậy, hơn nữa ở đây lại không có pháp luật quy định tuổi kết hôn.

Mà trong luật hôn nhân thành Huyền Vũ do anh biên soạn chỉ ghi là vị thành niên dưới mười tám tuổi không được phép kết hôn.

Mục Lương đột nhiên hỏi:

- Vậy ngươi muốn gả cho ta sao?

- A?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, nhận ra anh đang hỏi cái gì, gương mặt lập tức đỏ lên, đôi mắt màu xanh nước biển hiện lên một tia bối rối.

Mục Lương khẽ cười một tiếng:

- Xem ra ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ nói cái này còn quá sớm, khi nào vương quốc Huyền Vũ hoàn toàn phát triển, trở nên an ổn thì chúng ta hãy bàn lại chuyện này.

- Ồ...

Đôi môi của Nguyệt Thấm Lan khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ im lặng phun ra một chữ.

Mục Lương hỏi:

- Việc lắp đặt thiết bị ở Thành Buôn Bán Thiên Cức thế nào rồi?

- Nhóm công nhân mới nhận đã bắt tay làm việc, nhưng thời gian quá gấp rút, chỉ mới hoàn thành được một con phố.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng báo cáo.

Thành Buôn Bán Thiên Cức vừa mới được xây xong, công nhân làm việc ở đó đều đến từ thành Tấn Nguyên, phải mất hai, ba ngày để bọn họ quen thuộc hoàn cảnh, chờ chậm rãi bắt đầu công tác cũng cần thời gian.

Khi diễn ra đại điển kiến quốc thì Thành Buôn Bán Thiên Cức sẽ mở cửa đón khách, người của đại lục cũ từ Vùng Nước Mặn sẽ phải đi qua Thành Buôn Bán Thiên Cức.

- Ừm, một con phố cũng được, dù sao còn tốt hơn toàn bộ trụi lủi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan lộ ra ý cười, nói:

- Nhưng việc xanh hóa ở Thành Buôn Bán Thiên Cức đã hoàn thành rồi, sẽ không có việc trụi lủi đâu.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương ôn hòa trả lời một câu.

Hai người lại hàn huyên một hồi, Cục Quản Lý có việc, Nguyệt Thấm Lan đã bị tiểu hầu gái gọi đi.

Trong thư phòng chỉ còn lại Mục Lương, kéo qua một trang giấy trắng, chuẩn bị vẽ bản đồ vương quốc Huyền Vũ, cần phải quy hoạch lại hướng đi của sông Huyền Vũ, hắn cũng muốn tạo ra hồ nước giữa lòng núi trên mai rùa.

Anh cầm bút mải mê viết viết vẽ vẽ cho đến lúc trời sập tối, trước giờ cơm thì Nguyệt Thấm Lan ôm một chồng giấy dày đi vào thư phòng.

- Đây là cái gì thế?

Mục Lương ngước mắt hỏi.

- Kịch bản do dân trong thành đóng góp, ta đã mang toàn bộ về đây.

Nguyệt Thấm Lan nói rồi buông chồng giấy xuống bàn.

Anh liếc nhìn xấp kịch bản, hỏi:

- Không phải có ma cụ không gian chứa đựng sao, tại sao ngươi còn ôm trở về nữa?

Cô ưu nhã trả lời:

- Không có không gian trống, bên trong đã chật ních rồi.

- Vậy ta làm thêm một cái cho ngươi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận