Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1234: Quả Sinh Mệnh



Linh khí cao cấp cũng phân chia cấp bậc, sơ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, siêu hạng.

Trong số ba đời khôi giáp u linh do Mục Lương chế tác, thì đời thứ nhất là linh khí cao cấp sơ đẳng, đời thứ hai là linh khí cao cấp cao đẳng, mà đời thứ ba đã là linh khí cao cấp siêu hạng.

- Vậy là đủ rồi.

Mục Lương tán thưởng một tiếng. Sau đó anh nghiêng đầu cảm thán nói:

- Vất vả cho ngươi.

Già Lạc cười lắc đầu, cảm khái nói:

- Năng lực thức tỉnh của bọn họ rất mạnh, trở thành linh khí cao cấp sư chỉ là vấn đề thời gian, ta chỉ giúp họ rút ngắn quá trình này thôi.

- Vậy cũng là một ân huệ to lớn rồi, ngươi đã làm cho nội tình của thành Huyền Vũ sâu dày hơn.

Mục Lương nghiêm mặt nói. Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi lật tay lại lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Già Lạc.

- Đây là cái gì?

Già Lạc chớp chớp con mắt màu xanh da trời, đưa tay tiếp nhận hộp gỗ trong tay Mục Lương.

Anh bình tĩnh giải thích:

- Quả Sinh Mệnh, một năm Trà Thụ Sinh Mệnh chỉ có thể kết mười một quả, quả này xem như thưởng cho ngươi.

Già Lạc nghe vậy đôi mắt đẹp lưu chuyển, hô hấp trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Cô tò mò hỏi:

- Ăn vào thì có ích lợi gì?

- Có thể tăng tuổi thọ, đề cao thực lực, cường thân kiện thể, lưu giữ tuổi thanh xuân.

Sau khi Mục Lương nói những tác dụng của nó, Già Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, hô hấp càng thêm dồn dập, ăn quả Sinh Mệnh có thể gia tăng tuổi thọ ư?

Mục Lương khẽ cười nói:

- Cao nhất chỉ có thể gia tăng mười một năm tuổi thọ, đừng nghĩ tới chuyện trường sinh bất tử.

Dưới cách nhìn của anh, với những giá trị mà Già Lạc đã mang tới cho thành Huyền Vũ, cô đáng giá có được một quả Sinh Mệnh.

- Này rất...

Già Lạc thở sâu, cô cảm giác hai tay bỗng run rẩy.

Loại quả có thể gia tăng tuổi thọ, quá trân quý rồi, nếu để các thành chủ biết được, chắc chắn bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mua.

Mục Lương ôn hoà nói:

- Một quả Sinh Mệnh này, coi như thưởng cho tất cả những cố gắng từ trước tới giờ của ngươi.

- Được.

Già Lạc không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Mục Lương nâng tay vỗ Già Lạc bả vai, chờ mong nói:

- Hy vọng về sau có thể cho ta càng nhiều kinh hỉ.

Già Lạc cong lên khóe môi, tự tin nói:

- Thành chủ đại nhân cứ chờ đi, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.

- Được.

Mục Lương cười gật đầu. Anh khoát tay áo, ôn hoà nói:

- Ta đi nhìn hai chị em Lê Nhã, ngươi tiếp tục làm việc đi.

- Được, các cô ấy ở phòng làm việc của mình.

Già Lạc mềm mại nói.

Cô nhìn theo Mục Lương rời đi, tim vẫn đập nhanh như trước, trong lòng cô nảy sinh ra một loại cảm giác khác.

Bên kia, Mục Lương đi vào xưởng linh khí, đi đến phòng làm việc của hai chị em Lê Nhã.

Trong phòng làm việc, Lê Nhã và Lê Tuyết đang chui đầu vào trước bàn, nghiên cứu nghiên lý chế tạo đầu tàu.

Lê Nhã nghiêm mặt nói:

- Chị gái, ta cảm thấy nếu đem hệ thống động lực của xe máy, cải tiến thành lớn hơn, chắc cũng có thể trang bị cho đầu tàu.

- Ừm, đây cũng là một biện pháp, có thể thử một lần.

Lê Tuyết nghiêm túc gật đầu.

- Nghiên cứu đầu tàu, còn chưa có tiến triển khác sao?

Mục Lương nói xong đã đi vào phòng làm việc

- Thành chủ đại nhân!

Hai chị em Lê Nhã bị dọa một cái, vội vàng cung kính hành lễ.

- Thành chủ đại nhân, đầu tàu đã có tiến triển.

Lê Nhã nghiêm mặt nói.

- Đúng vậy.

Lê Tuyết liên tục gật đầu, lại bổ sung:

- Hai ngày nay chúng ta đang chau chuốt lại phương án trước, đã có thể suy ra phương pháp chế tác.

- Ừm, hy vọng sau khi thuỷ triều hư quỷ kết thúc, có thể nhìn thấy thành phẩm.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

A Lê Nhã nâng tay vỗ ngực, rất chắc chắn nói:

- Xin thành chủ đại nhân yên tâm, tuyệt đối có thể.

-...

Khóe mắt Lê Tuyết giật giật, em gái cô miệng quá rộng, cho nên cũng cực kỳ khoa trương.

- Tốt lắm, đến lúc đó ta sẽ có ban thưởng lớn cho hai ngươi.

Mục Lương khích lệ hai chị em.

- Vâng.

Đôi mắt của bọn họ trở nên cuồng nhiệt, hai cô dùng sức gật đầu.

Rầm rầm… Bên trong biển rộng mịt mờ, đội tàu mạo hiểm của Mậu Đạt vẫn tiến về phía trước.

Trên thuyền, Kha Đa Lạp đang ngồi trên cột buồm thượng, sắc mặt hắn trắng bệch nhìn ra mặt biển xa xa.

Trên boong tàu, Đại Tề cởi bỏ những mảnh vải quấn quanh người mình, lộ ra miệng vết thương đã khép lại, chỉ còn vết sẹo mờ mờ.

- Phì!

Đại Tề phun một ngụm nước miếng, mắng:

- Có bao nhiêu vết sẹo đây.

Hắn nghiêng đầu nhìn về vị trí đầu thuyền, lớn tiếng hỏi:

- Đội trưởng, thân thể ngươi có tốt không?

- Đã tốt rồi.

Mậu Đạt khoát tay áo, lộ ra vết sẹo. Có ma dược, thương thế trên người hắn rất nhanh đã lành lại.

Đạp đạp đạp…

Tiếng bước chân truyền đến.

Lục Nghiên đạp lên boong tàu đi tới đầu thuyền, nhăn mày không kiên nhẫn nói:

- Còn chưa tới hòn đảo tiếp theo sao?

Mậu Đạt khoát tay, căm tức nói:

- Đừng nói nữa, liên tiếp vài ngày nay chẳng nhìn thấy hòn đảo nào.

- …

Lông mi của Lục Nghiên run lên, nhưng cô không nói gì nữa, sợ sẽ chọc giận Mậu Đạt. Nếu bị hắn đuổi rời thuyền sẽ không hay lắm.

Đôi mắt màu xám của cô loé sáng, Lục Nghiên nhẹ giọng nói:

- Chắc chắn sẽ có đảo, chỉ là chúng ta chưa gặp mà thôi.

- Mong là thế.

Mậu Đạt bĩu môi. Hắn xoay người, nhìn Lục Nghiên từ trên xuống dưới, thuận miệng hỏi:

- Tình huống của những người cùng lên thuyền với ngươi sao rồi?

- Đã chết mấy người, chỉ còn lại tám mươi chín người.

Hai mắt Lục Nghiên ảm đạm xuốn.

Khi lên thuyển, đảo dân còn sống là chín mươi bảy người. Trong vài ngày này, bởi vì thương thế quá nặng, đã có mấy người chết đi.

Trong số tám mươi chín người còn sống, có hai mươi ba người đã bị hư quỷ cắn thương, bị cảm nhiễm Hư Quỷ.

Mậu Đạt liệt nhếch miệng, lời an ủi tới trên miệng lại bị hắn mạnh mẽ nuốt xuống.

- Đội trưởng, ăn một chút gì đi.

Đại Tề ngồi trên bậc thang, cầm một xiên thịt hung thú trên biển nào đó không biết tên đưa tới.

- Ừm.

Mậu Đạt lên tiếng, hắn nhìn về phía Lục Nghiên, giơ tay lên nói:

- Ăn một chút gì đi.

- Ừ.

Lục Nghiên khẽ thở dài, bi thương trong lòng không giảm chút nào. Cô nhớ tới những đảo dân đã chết đi, càng cảm thấy tự trách mình.

- Kha Đa Lạp, xuống dưới ăn một chút gì đi.

Đại Tề ngẩng đầu hô.

- Được, ta xuống ngay.

Kha Đa Lạp bạch nghiêm mặt lên tiếng, hắn run rẩy tụt xuống khỏi cột buồm, sắc mặt tái nhợt đi tới bên cạnh Đại Tề rồi ngồi xuống.

Đại Tề đưa mắt nhìn thuyền viên, nhíu mày nói:

- Kha Đa Lạp, tại sao sắc mặt ngươi càng ngày càng khó coi vậy?

- Vết thương của ta chưa lành.

Kha Đa Lạp nhếch miệng, đưa tay cởi bỏ băng vải trên cánh tay, lộ ra miệng vết thương đã biến thành màu đen.

Mậu Đạt nhíu mày nói:

- Dùng ma dược cũng không được sao?

- Mỗi ngày đều dùng, nhưng không có hiệu quả.

Kha Đa Lạp thở dài.

Lục Nghiên đưa mắt nhìn miệng vết thương trên tay Kha Đa Lạp, nghiêm mặt nói:

- Đây là cảm nhiễm Hư Quỷ, rất khó chữa khỏi, chỉ có thể dựa vào Nước Mắt Thiên Sứ trong truyền thuyết mới lành lại được.

Kha Đa Lạp nhíu mày, trầm giọng nói:

- Cảm nhiễm Hư Quỷ?

Lục Nghiên ngồi xuống, từ từ nói:

- Người bị hư quỷ cắn thương, trên chín phần sẽ bị cảm nhiễm, rất nhanh sẽ chết, chỉ còn sống được vài năm thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận