Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 985: Có Lẽ Hư Quỷ Đã Rời Đi

Phía sau anh, Long Thụ Vô Hạn đã bị đào ra, tạm thời nó được trồng trong khoang thuyền ngọc lưu ly. Dưới tàng cây có hai con rồng nhỏ đang chơi đùa vui vẻ.

- Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên xuất phát.

Ly Nguyệt dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhắc nhở.

- Ta biết rồi.

Long Cốc Chủ thở dài, lão nâng tay đưa tay đẩy Long Vương và cái túi đi.

- …

Long Vương nghiêng đầu, nó vẫn không muốn rời đi.

- Lên!

Mục Lương vươn tay, lòng bàn tay của anh hướng xuống phía dưới làm ra động tác bắt lấy, Lĩnh Vực Trọng Lực khuếch tán ra ngoài, bao trùm Long Vương ở bên trong.

Thân thể Long Vương từ mặt đất lơ lửng bay lên trên lưng Ưng Lửa.

Rống rống rống…

Long Vương giãy dụa, nó muốn thoát khỏi trói buộc.

Mục Lương dùng con ngươi màu đen sâu thẳm, lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Vương một cái. Sau đó, anh tản ra khí thế bản thân, lập tức khiến cho Long Vương hoàn toàn ngoan ngoãn.

- Mục Lương các hạ, mong ngài… Phải chăm sóc tốt cho nó.

Long Cốc Chủ khẩn cầu.

Hiện tại, lão không có cách nào để đi theo Long Vương tới thành Huyền Vũ, bởi vì lão phải lưu lại để chủ trì công việc xây dựng lại Cốc Phi Long. Tuy rằng Long Cốc Chủ không thể phân thân, nhưng lão đã phái tam đội trưởng Long Vệ cùng đi với mấy người Mục Lương tới thành Huyền Vũ.

- Ừ.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh xoay người đi vào khoang thuyền pha lê, lạnh nhạt nói:

- Xuất phát đi.

- Vâng.

Ly Nguyệt với đám người Ny Cát Sa đồng thanh trả lời. Bọn họ thật nhanh đi lên khoang thuyền ngọc lưu ly.

Dư dữ du…

Ưng Lửa dùng sức vỗ cánh, thân thể nó bay lên trời, xoay quanh một cái, sau đó bay về phía trời cao. Ở đằng sau nó, Vua Cá Chuồn mang theo đàn Cá Chuồn cũng cất cánh bay lên.

Mục Lương đứng bên cạnh khoang thuyền ngọc lưu ly, nhìn xuống cốc Phi Long. Lúc này, anh mới phát hiện ra hình dáng của đảo nhỏ này thực sự rất giống một hạt gạo. Ánh sáng chợt loé lên từ đôi mắt anh, đột nhiên anh nhớ tới cái gì đó.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía Ly Nguyệt, giọng bình tĩnh phán đoán:

- Ngươi nói xem, bên dưới cốc Phi Long có thể tồn tại sào huyệt hư quỷ hay không?

Ly Nguyệt nghe vậy, lập tức sửng sốt, đôi mắt màu trắng của cô loé sáng, cô thấp giọng nói:

- Ta cũng không biết.

- Các ngươi ở chỗ này chờ ta.

Mục Lương dặn dò một câu, cất bước rời khỏi khoang thuyền ngọc lưu ly.

Anh đang lo lắng, cho nên muốn quay về cốc Phi Long điều tra một lần.

- Chú ý an toàn.

Ly Nguyệt chỉ kịp dặn dò một câu, thì Mục Lương rơi tự do tới gần cốc Phi Long. Long Cốc Chủ ngẩng đầu, lão ngạc nhiên nhìn thấy Mục Lương từ trên trời giáng xuống.

- Mục Lương các hạ, chẳng lẽ các hạ quên cái gì sao?

Lão kinh ngạc hỏi, lúc này hai chân Mục Lương đã rơi xuống đất, anh bình tĩnh giải thích:

- Ta đến để nghiệm chứng một suy đoán.

- Suy đoán cái gì cơ?

Long Cốc Chủ sửng sốt hỏi.

- Cứ chờ rồi ngươi sẽ biết.

Mục Lương cũng không muốn giải thích nhiều.

Bùn đất dưới chân anh tách ra, thân thể anh trầm xuống dưới đất. Vừa rơi xuống, anh vừa thi triển năng lực Điều Khiển Nguyên Tố Ánh Sáng, khiến cho chung quanh đều sáng lên.

Long Cốc Chủ đã lấy lại tinh thần, nhìn thấy một màn này, trong lòng lão cũng có suy đoán. Sắc mắt của lão thay đổi, cũng vội vàng nhảy xuống theo.

Hai tay Long Cốc Chủ chống vào vách động, giảm tốc độ rơi xuống, tiếp theo, lão an toàn dừng ở bên cạnh Mục Lương.

Lão lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, khàn giọng hỏi:

- Mục Lương các hạ, các hạ hoài nghi bên dưới cốc Phi Long, cũng có sào huyệt hư quỷ?

- Ta chỉ suy đoán mà thôi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Long Cốc Chủ vô cùng khẩn trương hỏi:

- Dựa vào căn cứ gì mà các hạ suy đoán như vậy?

Mục Lương nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo đưa ra một câu trả lời khiến cho người ta nhức cả răng:

- Trực giác.

-...

Mục Lương đã thành công làm cho Long Cốc Chủ bị nghẹn họng.

Hai người liên tục rơi xuống, lớp đất dưới chân họ đã bắt đầu biến đổi.

Quá trình rơi xuống giằng co gần năm phút đồng hồ, đột nhiên đất dưới chân không còn nữa, hai người rơi vào một địa phương trống trải. Mục Lương vung tay lên, làm cho Long Cốc Chủ lơ lửng trên không.

- Cảm ơn các hạ.

Long Cốc Chủ thở phào một hơi, quả tim đang đập thình thịch của lão dần trở lại bình thường. Mục Lương ý niệm chớp động, ánh sáng khuếch tán ra bên ngoài, chiếu sáng cả không gian ngầm.

Ánh sáng tràn ngập cả không gian ngầm dưới đất, không buông tha cho bất kỳ góc chết nào, nếu hỏi hiện tại cảm giác của hai người bọn họ về nơi này là gì, chắc chắn họ sẽ trả lời là trống trải. Không gian ngầm rất lớn, có kích thước bằng một nửa cốc Phi Long, có điều ở nơi này không có bất kỳ cái gì hết.

- May mắn, không phải sào huyệt hư quỷ.

Long Cốc Chủ thở phào một cái, lúc này lão đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

- Không, nơi này chính là sào huyệt hư quỷ.

Mục Lương lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

Anh cảm nhận được khí tức khiến người ta chán ghét ở đây. Đồng nghĩa với nơi này từng có một số lượng lớn hư quỷ, chỉ là không biết vì điều gì, hiện tại chúng không còn ở đây nữa.

- Vậy tại sao bây giờ không còn con nào?

Long Cốc Chủ nghi hoặc nói.

- Không rõ ràng lắm.

Mục Lương lắc đầu, anh suy đoán:

- Có thể hư quỷ đã thức tỉnh, và việc đầu tiên chúng làm là rời đi.

- Cái gì?

Long Cốc Chủ biến sắc.

- Ta cần tra xét một chút mới có thể xác định được.

Mục Lương khống chế trọng lực, mang theo Long Cốc Chủ cùng anh rơi xuống. Hai người bọn họ đi vào đáy sào huyệt.

Đạp đạp…

Hai chân Long Cốc Chủ chạm đất, lúc này, lão mới phát hiện, mặt đất bị phủ kín bởi một tầng vật chất màu đen thật dày, thoạt nhìn giống bùn, nhưng lại tản ra một loại mùi rất khó chịu.

- Thứ đó là cái gì vậy?

Lão bày ra vẻ mặt ngưng trọng, xoay người cầm lên một chút vật chất màu đen, ngón tay tỉ mỉ nghiền nát nó.

- Thoạt nhìn giống vật bài tiết do hư quỷ lưu lại?

Mục Lương yên lặng bay lơ lửng cách mặt đất một khoảng, nguyên tố nước ngưng tụ lại rửa sạch giày của anh.

- …-

Khóe mắt Long Cốc Chủ lộ ra một tia kinh hoàng, lão ghê tởm vẩy đi vật chất màu đen trên tay. Khóe miệng lão co quắp nhìn về phía Mục Lương. Mục Lương coi như không nhìn thấy, thân thể anh bay về phía trước, cẩn thận xem xét hoàn cảnh nơi này.

Long Cốc Chủ kiên trì cất bước đi theo, lão cố hết sức không nhìn những thứ dưới chân, miễn rước lấy bực mình vào người.

Nửa giờ sau, hai người tới khoảng tối bên cạnh sào huyệt. Không ngờ bọn họ lại ngoài ý muốn phát hiện ra thật sâu bên trong thông đạo chính là một khe nứt. Cái khe này rộng chừng mười mét, và sâu không thấy đáy, chỗ sâu bên trong tối đen một mảnh.

- Có lẽ hư quỷ đã rời đi từ nơi này.

Mục Lương suy đoán.

Anh bỗng nhiên nhớ tới cái khe ở bên trong vực sâu của đảo Người Cá, hai cái khe này có liên quan gì với nhau không?

- Có lẽ là vậy.

Yết hầu của Long Cốc Chủ lên xuống vài cái, lão nhìn vực sâu bên trong cái khe, không hiểu vì sao lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Lão còn cảm giác phía sau lưng mình lạnh toát. Nếu hư quỷ không rời đi từ cái khe này, mà chui lên mặt đất tiến vào cốc Phi Long, như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?

Long Cốc Chủ dùng giọng nặng nề, khàn khàn nói:

- Hư quỷ đã thức tỉnh, sau đó chúng lựa chọn rời đi, chẳng lẽ thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ cũng như vậy, nó sẽ xảy ra sớm hơn dự định?

- Không biết.

Mục Lương đưa mắt nhìn vào vực sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận