Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 547: Trưởng Lão Thành Tương Lai Đến

Mục Lương ngước mắt căn dặn một tiếng:
- Đừng có giết chết người.
- Ta biết rồi.
Gã đội phó nghiêm túc gật đầu.
Hắn cung kính nói:
- Thành Chủ, nếu không có chuyện khác, thuộc hạ xin đi trước.
- Đi đi.
Mục Lương nhẹ nhàng khoát tay áo.
Cót két…
Cửa phòng làm việc đóng lại, đôi mắt màu đen của anh lóe lên, suy nghĩ về việc mở rộng thành Huyền Vũ.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sơn Hải Quan.
Lúc này, bên trên Thiên Môn Lâu.
Chí Hải nhìn xuống một đám Thành Phòng Quân, sắc mặt bình tĩnh như nước.
- Cảnh giới.
Sắc mặt Tán Viêm ngưng trọng, giơ tay lên ra hiệu Thành Phòng Quân cảnh giới.
- Thả người nguyên vẹn ra cho ta.
Chí Hải thản nhiên mở miệng, giọng nói lại truyền khắp ba cửa pháo đài, vang ở bên tai mỗi người.
- Các hạ, ngươi tìm ai?
Tán Viêm suy nghĩ, nhẫn nhịn lui về phía sau, lão nhân đầu tóc bạc trắng trước mắt chính là cao thủ cấp tám.
Ánh mắt Chí Hải lạnh lùng, quát lên:
- Ba mươi người tuần vệ kia, giao ra đây.
- Các hạ, ba mươi người kia xem thường quy định pháp luật của thành Huyền Vũ chúng ta, làm hư hại vật phẩm, cần phải trả giá thật lớn mới có thể rời khỏi.
Vệ Cảnh từ Sơn Hải Quan xuống tới, không kiêu ngạo không tự ti mà nhìn chăm chú vào lão nhân trước mắt.
- Đó là trưởng lão Chí của thành Tương Lai, là cường giả cấp tám rất mạnh.
Trước thành Tương Lai, có người nhận ra lão giả trên không.
Chí Hải, một trong những Chưởng Khống Giả thành Tương Lai, cũng là Linh Khí Sư cao cấp, và là Thức Tỉnh Giả có thể điều khiển vật lơ lửng.
- Hoá ra những tuần vệ kia là bị bắt, thảo nào vẫn luôn không có trở về, ta còn tưởng rằng bọn hắn đã bị Man Thú Hoang Cổ một cước giết chết.
Quần chúng nghị luận ầm ĩ, suy đoán chuyện gì đã xảy ra trên Man Thú Hoang Cổ.
- Thành Huyền Vũ? Quy định pháp luật?
Chí Hải nhìn xuống Vệ Cảnh, khí thế cấp tám cuồn cuộn tản ra.
Lão lạnh lùng nói:
- Những chuyện đó không có liên quan gì đến ta, thả người ra mau.
- Khẩu khí của ngươi thật là lớn.
Bên trên Sơn Hải Quan, Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đứng song song nhau, tóc dài theo gió bay phất phới.
Hai cô vốn đang ở Phố Buôn Bán, sau khi nghe thấy âm thanh thì lập tức chạy ra.
- Cao thủ có thực lực cấp tám.
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên loé ánh sáng, sắc mặt nghiêm túc, bảy cái đuôi cáo sau lưng dựng thẳng lên.
Nguyệt Thấm Lan vung hạ ba, ngạo nghễ nói:
- Cao thủ cấp tám thì sao nào, khí thế không thể thua.
Váy Lam Tinh trên người cô tràn lan ra những gợn sóng nước màu lam, quấn từng vòng quanh thân, cố gắng ngăn cản khí thế của Chí trưởng lão.
- Linh khí cao cấp!
Chí Hải trợn tròn mắt, lão nhận ra trên người Nguyệt Thấm Lan là linh khí cao cấp.
Lão hừ lạnh lên tiếng, chất vấn:
- Hừ, nữ nhân Già Lạc kia là không phải ở đây chứ?
- Già Lạc? Ta không biết.
Nguyệt Thấm Lan lạnh giọng đáp lại.
- Vậy ta sẽ tự mình đi tìm cô ta.
Ánh mắt Chí Hải lộ vẻ sắc bén, giậm chân đi về phía mai rùa.
- Ngươi dám.
Nguyệt Thấm Lan khẽ kêu lên tiếng, quanh thân ngưng tụ ra giọt nước, hóa thành Thủy Kiếm bắn về hướng trưởng lão Chí.
- Tấn công.
Cùng lúc đó, Vệ Cảnh chống đỡ uy áp hạ lệnh.
- Đội trưởng, chúng ta không đứng dậy nổi.
Sắc mặt Thành Phòng Quân trắng bệch, bị khí thế của cao thủ cấp tám áp chế ở trên mặt đất.
- Ngao ô !
Rùa Đen mở mắt ra, Man Thú Hoang Cổ cấp chín toả ra khí tức, khiến khí thế của Chí Hải tách ra.
- Cái gì?
Chí Hải biến sắc, giơ tay lên phía trước đè một cái, lơ lửng thi triển năng lực, Thủy Kiếm bị khống chế, không cách nào lại hướng về phía trước.
- Lại là Man Thú Hoang Cổ cấp chín!
Trong lòng lão hoảng sợ, sinh ra ý từ bỏ muốn rời khỏi.
Ầm ầm…
Ngay sau đó, mặt đất dâng lên từng cây gai nham thạch sắc nhọn, tấn công về phía Chí Hải với tốc độ rất nhanh.
- Man Thú Hoang Cổ biến dị!
Đôi mắt Chí Hải trừng lớn, sắc mặt hoảng sợ đại biến.
Lão có lòng tin sẽ chạy trốn được dưới sự công kích của Man Thú Hoang Cổ cấp chín.
Nhưng phải đối mặt lại là Man Thú Hoang Cổ biến dị, khả năng chạy thoát có thể giảm mạnh.
Trong lòng trưởng lão Chí tràn đầy hối hận, sau khi thấy năng lực điều khiển đất của Man Thú Hoang Cổ, trong lòng lão đã lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
Nếu như năng lực này nhắm ngay thành Tương Lai, bọn hắn phòng thủ được sao?
Chí Hải né tránh, gian nan thoát khỏi đất đá công kích.
- Tấn công.
Cơ thể Vệ Cảnh nhẹ bẫng, khí thế cấp tám tiêu tán.
Thành Phòng Quân nhanh chóng đứng lên, phát huy ra hiệu suất huấn luyện ngày thường.
Vèo vèo vèo…
Tên nỏ lên cung, bóp cò sung, tên nỏ bắn như mưa về phía Chí Hải trưởng lão.
- Cũng là linh khí sơ cấp ư.
Đồng tử Chí Hải co rút lại.
Cung tên bắn bay đến, mỗi một cái đều là linh khí sơ cấp được trao cho hàn băng, hỏa diễm, khí tức tử điện.
Sau khi nỏ quân dụng trải qua sự thay đổi của chị em Lê Nhã, lực công kích đã tăng lên rất nhiều.
Lão cố gắng tránh khỏi công kích của gai nham thạch đang bắn đến, đồng thời còn phải phân tâm khống chế cung tên bay vụt tới.
Ông !
Thân thể Chí Hải trầm xuống, trên người tựa như có vật năng vạn cân đè ép, túm hắn về mặt đất.
- Lại thêm một loại năng lực khác sao?
Sắc mặt của lão trắng bệch, trong lòng càng thêm hối hận.
Trọng lực thêm ở trên người lão càng ngày càng cao, mãi cho đến khi lão trở về mặt đất, đất đai dưới chân bị lõm xuống.
Đây là uy hiếp không thành, ngược lại bị đánh mặt điển hình.
- Ầm ầm!
Bùn đất xung quanh dâng lên giống như như sóng biển, chôn Chí Hải ở bên trong, tạo thành một ngọn núi nhỏ cao trăm mét.
Yên tĩnh, Thành Phòng Quân ở trên ba cửa ải cảm thấy hoa mắt, hoá ra Rùa Đen lợi hại như vậy, cao thủ cấp tám nói trấn áp liền trấn áp.
- Trưởng lão Chí không có sao chứ?
Dưới Sơn Hải Quan dưới, trong ánh mắt của A Đát Trúc và Giả Lỗ tràn đầy hoảng sợ.
Bọn hắn mới từ trên Rùa Đen xuống, đang chuẩn bị đi trở về báo cáo tình huống, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy trưởng lão Chí tới cửa đòi người, trái lại bị trấn áp.
- Trưởng lão Chí xúc động rồi.
Khoé mắt Giả Lỗ nhảy lên.
Phải biết rằng, trưởng lão Chí chính là người mạnh nhất thành Tương Lai, thế mà lại bị trấn áp như này.
- Xem ra đã giải quyết xong rồi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mục Lương bay đến, đi tới trước Sơn Hải Quan.
Một giây sau.
- Ầm ầm!
Núi nhỏ nứt ra, Chí Hải bị bùn đất đẩy ra, treo ở trước mặt Mục Lương.
- Khụ khụ.
Trên thân Chí Hải vết thương chằng chịt, khóe môi có máu tươi nhếch lên, cố sức mở mắt nhìn về phía Mục Lương.
- Thành Huyền Vũ chúng ta mang theo ý tốt mà đến, chỉ vì làm giao dịch thôi.
Đôi mắt màu đen của anh thâm thúy, hờ hững nói:
- Nhưng đạo đãi khách của thành Tương Lai các ngươi đã làm cho ta rất không hài lòng.
- Khụ khụ.
Chí Hải mãnh liệt ho khan, máu tươi từ trong miệng trào ra, nói không ra lời.
- Muốn rời đi, hãy cho người tới chuộc ngươi trở về.
Mục Lương liếc nhìn phương hướng thành Tương Lai.
Anh giơ tay lên, mang Chí Hải đi, trở lại bên trong thành Huyền Vũ.
Mục Lương từ trên trời đáp xuống, trong tay ngưng tụ lưu ly, hoàn toàn bao quanh Chí Hải, niêm phong hành động và năng lực của lão, chỉ chừa lại khuôn mặt ở bên ngoài để có thể hô hấp.
Anh nghiêng đầu nhìn phía Vệ Cảnh phân phó nói:
- Giam lại.
- Vâng.
Vệ Cảnh vội vàng gật đầu, phất tay gọi Thành Phòng Quân tới khiêng Chí Hải xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận