Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1297: Hư Quỷ Đánh Vào Nội Thành



- Tiểu thư Phi Nhi, tiểu thư Phi Nhi!

Tiểu hầu gái hô to, bất chấp tất cả các cấp bậc lễ nghĩa, rất nhanh đã tới cửa phòng sở nghiên cứu. Bên trong sở nghiên cứu, Vưu Phi Nhi vẫn đang điều chế bí dược, nhưng lại bị tiếng hô của cô bé làm cắt đứt.

- Làm sao vậy?

Vưu Phi Nhi phồng hai má, buông dụng cụ ngọc lưu ly trong tay xuống. Không đợi tiểu hầu gái nói cái gì, cô đã bắt đầu tưởng tượng.

Cô khẩn trương đứng lên, vội vàng hỏi:

- Có phải Mục Lương đã xảy ra chuyện hay không?

Vệ Vệ Ấu Lan dùng sức lắc đầu, thở nói:

- Không, không phải, là hư quỷ vào thành, đại nhân Thấm Lan để cho ta tới thông báo cho ngươi, nhanh đi hầm trú ẩn tị nạn.

- Hư quỷ vào thành?

Vưu Phi Nhi biến sắc, lập tức đứng lên. Sau đó cô kinh hô một tiếng, gấp giọng nói:

- Sơn Hải Quan bị công phá?

- Còn không biết tình huống cụ thể.

Vệ Ấu Lan giải thích nói:

- Chỉ biết có hư quỷ vào được.

- Ta phải đi Sơn Hải Quan, ta muốn đi hỗ trợ.

Vưu Phi Nhi vội vã chạy ra phía ngoài, lại bị cô hầu gái nhỏ kéo lại.

- Tiểu thư Phi Nhi, vẫn nên tới hầm trú ẩn đi, bên ngoài rất nguy hiểm.

Vệ Vệ Ấu Lan gấp giọng khuyên.

Năng lực thức tỉnh của cô gái tóc đuôi ngựa là bách độc bất xâm, nhưng trên thân mình lại không có sức chiến đấu, đối mặt hư quỷ chính là đi chịu chết.

Vưu Phi Nhi bướng bỉnh nói:

- Đừng lôi kéo ta, ta muốn đi cứu Mục Lương.

Vệ Ấu Lan hạ quyết tâm, lập tức hắt một chậu nước lạnh xuống:

- Tiểu thư Phi Nhi, lấy thực lực của Mục Lương đại nhân căn bản không cần ngươi hỗ trợ, ngươi đi chỉ làm đại nhân phân tâm.

Động tác rời đi của Vưu Phi Nhi ngừng lại một chút, sắc mặt cô trầm xuống, hình như cũng hiểu được cô hầu gái nhỏ nói đúng.

- Tiểu thư Phi Nhi. Ta...

Vệ Ấu Lan há miệng thở dốc, bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi.

- Quên đi, không có việc gì, ta vẫn nên tới hầm trú ẩn chờ ngài ấy trở về.

Vưu Phi Nhi thở dài, rồi xoay người đi nhanh ra phía ngoài.

Vệ Ấu Lan cắn môi, quyết định chờ sau khi thuỷ triều hư quỷ chấm dứt, dù thế nào cũng phải giải thích với Vưu Phi Nhi. Cô bé cũng thở dài, rồi nhanh chóng rời đi sở nghiên cứu rồi tới thông báo cho những người khác đi tị nạn.

Phía trước cung điện, Nguyệt Thấm Lan nhìn ra xa xa, bây giờ từ đây đã có thể nhìn được hư quỷ đang bay tới. Sau đó không lâu, Ny Cát Sa đã trở lại, còn mang đến mười lăm hộ vệ khu Trung Ương

- Chị Thấm Lan, mọi người bên trong khu này đã tiến vào hầm trú ẩn.

Ny Cát Sa nghiêm mặt nói.

- Tốt lắm.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Cô nhìn lũ hư quỷ đang tới gần, nghiêm mặt nói:

- Đều lên tinh thần đi, đừng để cho hư quỷ phá hủy thành Huyền Vũ.

- Vâng.

Trong con ngươi màu xanh của Ny Cát Sa hiện lên một tia lãnh ý, cô đã giơ lên súng bắn tỉa trong tay.

Hộ vệ Trung Ương cũng xuất ra quân nỗ, chuẩn bị công kích hư quỷ tới gần.

Dụ dụ... T

rà Thụ Sinh Mệnh rung động, Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao phủ toàn thành, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trên không trung Nội thành.

- Linh Nhi!

Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ nghi hoặc, Tinh Linh Sinh Mệnh tới đây làm gì?

- Y nha...

Tinh Linh Sinh Mệnh nâng tay lên, âm thanh đứt gãy vang vọng nội thành.

Rầm...

Ngay sau đó, Trà Thụ Sinh Mệnh sáng lên ánh sáng màu ngọc bích, một cái dây leo thật lớn màu xanh biếc bắt đầu sinh trưởng cực nhanh, giống như một sợi rơi quất tới hư quỷ.

Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô biết Trà Thụ Sinh Mệnh còn có năng lực công kích

- Y nha...

Tinh Linh Sinh Mệnh huy đôi tay nhỏ bé, làm cho dây leo xuyên thủng đầu hư quỷ. Vài ngày trước, Mục Lương đã dặn dò cô bé bảo vệ Nội thành.

- Na nha...

Tinh Linh Sinh Mệnh vung tay lên, nguyên tố sinh mệnh xuất hiện từ tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh, dừng trên thảm thực vật xanh biếc ở nội thành.

Tất lạp…

Những cành cây lớn run rẩy một cái, ngay sau đó chúng bắt đầu động đậy, rễ cây rút khỏi mặt đất, biến thành loại hình rễ có thể di động được, những cành trên thân cây biến thành cánh tay.

Sau khi Tinh Linh Sinh Mệnh ra lệnh một tiếng, các người cây được sinh mệnh nguyên tố làm phép đã lao thẳng đến hư quỷ, rồi bắt đầu không màng tới mạng sống của mình đánh chúng.

Có người cây gia nhập, phần lớn hư quỷ đã bị chặn lại.

Y nha...

Tinh Linh Sinh Mệnh giống một người chỉ huy, ở không trung lưu ý cả Nội thành, bất cứ nơi nào xuất hiện hư quỷ, cô đều lệnh cho Trà Thụ Sinh Mệnh công kích.

Nguyệt Thấm Lan mừng rỡ nói:

- Xem ra nhất thời không cần chúng ta ra tay.

- Thật là lợi hại…

A Thanh và A Mạn mở lớn miệng.

Rống rống...

Thao Thiết xuất hiện, nó mở miệng rộng nhắm ngay không trung, hấp lực thật lớn từ miệng nó truyền ra.

Hư quỷ trên không trung trở nên không cách nào khống chế được thân thể của mình, chúng lập tức rơi xuống mặt đất, bị con ác thú nuốt sạch vào bụng.

Phương hướng gần Nội thành, Kỳ Nhông Chín Màu xuất hiện, dựa vào ưu thế ẩn thân và lân giáp cứng rắn, nó thoải mái hành hạ đến chết lũ hư quỷ.

Nó chính là hung thú cấp chín, một đuôi đảo qua, ngoại trừ hư quỷ đã ngoài cấp chín, còn lại tất cả những hư quỷ khác đều phải đứt đôi người mà chết.

Có Kỳ Nhông Chín Màu ở đây, hư quỷ không cách nào gây nên sóng gió trong nội thành, ngược lại chúng biến thành một đống thi thể đầy đất.

Rống minh rống...

Kỳ Nhông Chín Màu rít gào, thân ảnh thật lớn biến mất tại chỗ, hư quỷ lại càng thêm thê thảm.

…………

Bên trong hầm trú ẩn Nội thành.

Sau khi nghe được tiếng chuông, Mễ Nặc lập tức rời khỏi lều trại, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên mặt đất.

Nhưng khoảng cách từ hầm trú ẩn tới mặt đất quá sâu, cô không nghe được rõ ràng tiếng chuông, hơn nữa, lại không nghe được những động tĩnh khác.

- Làm sao vậy?

Mễ Á cũng ra khỏi lều trại.

- Giống như chuông Huyền Vũ bị gõ vang.

Mễ Nặc nhăn mày, lỗ tai thỏ đầy lông nhung dựng lên, ốc tai hướng ra bên ngoài.

Cô gái tai mèo an tĩnh lại, cũng nghiêng tai lắng nghe.

- Không sai, thật sự có tiếng chuông.

Sắc mặt Mễ Á ngưng trọng.

Từ sáu bảy ngày trước, trên báo chí đã đăng tin tức về chuông Huyền Vũ.

Trên đó viết cực kỳ rõ ràng, trong lúc thuỷ triều hư quỷ, thành Huyền Vũ sẽ không dùng chuông báo giờ, cho nên mỗi khi chuông Huyền Vũ vang lên nhất định là chuyện khẩn cấp, yêu cầu dân chúng trong thành phải lập tức tiến vào hầm trú ẩn.

- Chẳng lẽ hư quỷ vào thành?

Mễ Nặc mở lớn con ngươi màu lam, khuôn mặt xinh đẹp có chút khẩn trương.

Cô bắt đầu lo lắng cho Mục Lương, lo lắng cho đám người Nguyệt Thấm Lan, hư quỷ vào thành, cũng có nghĩa là Sơn Hải Quan và ngoại thành có khả năng đã bị hư quỷ công phá, bọn họ có thể phát sinh nguy hiểm hay không?

Mễ Á liếc mắt nhìn em gái một cái, nhẹ giọng nói:

- Chị đi lên nhìn thử.

- Không được, rất nguy hiểm.

Nghe vậy Mễ Nặc lập tức giữ chặt tay chị gái.

- Yên tâm đi, chị chỉ liếc mắt một cái thôi.

Mễ Á vỗ nhẹ nhẹ lên tay em gái.

Mễ Nặc lộ vẻ rối rắm, cuối cùng cô vẫn dùng sức lắc đầu nói:

- Nhưng… Vẫn rất nguy hiểm

- Năng lực thức tỉnh của chị có thể bảo vệ được mình, không có việc gì.

Mễ Á cong lên khóe miệng, bên trong con ngươi màu đỏ tràn đầy tự tin.

Mễ Nặc há miệng thở dốc, khàn giọng nói:

- Vậy chị chú ý an toàn, chỉ liếc mắt một cái rồi nhất định phải trở lại.

- Được, chị xin hứa.

Mễ Á nghiêm túc gật đầu, rồi xoay người đi đến cửa ra vào lớn nhất gần đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận