Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1329: Các Ngươi Đâu Có Gì Để Cho Ta Lừa, Có Đúng Không?



Thanh Vụ mang theo Nguyệt Phi Nhan băng qua ba con phố, đi tới một ngôi nhà đá lớn đổ nát, sau đó dừng lại trước một cửa hang dẫn xuống lòng đất.

- Mọi người đều ở bên dưới.

Cô bé ngây thơ nói.

Sau khi uống bí dược chữa thương và ăn thêm hai quả táo, lúc này Thanh Vụ đã hoạt bát hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ lung lay sắp ngã trước đó nữa.

Nguyệt Phi Nhan dặn dò:

- Ngươi đi xuống kêu bọn họ lên đây, nói là có người tới cứu bọn họ.

- Vâng.....

Thanh Vụ ngoan ngoãn đáp lại, sau đó đi dọc theo cửa hang để xuống bên dưới.

Nguyệt Phi Nhan dò xét bốn phía, hang động ngầm trước mặt không giống như được hình thànhtự nhiên mà giống như là bị đào ra.

- Nơi này có Giác Tỉnh Giả nguyên tố đất?

Thần sắc của cô trở nên nghiêm túc.

- Ta đã trở về rồi...

Thanh Vụ vừa đi vừa nói chuyện, như vậy sẽ không bị người canh gác tấn công.

- Ta trở lại rồi.

Cô bé vội vàng bước nhanh tới trước, đi vào không gian tối tăm dưới lòng đất.

Không gian nơi đây rất u ám và ngột ngạt, không hề có một tia sáng chiếu vào.

Bởi vì dưới mặt đất vốn dĩ không có nhiều không khí, nếu đốt lửa thì tương đương như hầm khoai lang, hơn nữa cũng sẽ khiến cho không khí bị tiêu hao nhanh hơn.

- Ngươi đã đi đâu, tại sao lâu như vậy mới trở lại?

Một giọng nam khàn khàn vang lên, trong lời nói tràn đầy lo lắng và bất mãn.

- Ta quá đói, cho nên ra ngoài tìm gì đó để ăn…..

Thanh Vụ cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

- Ai, ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục trách cứ bé gái nữa.

Một giọng nói khác vang lên, nghe có vẻ rất suy yếu:

- Vậy ngươi tìm được thức ăn sao?

- Không tìm được.

Thanh Vụ lắc đầu, có điều ngay sau đó nàng lại nói:

- Nhưng ta gặp được một chị gái tốt bụng, chị ấy cho ta ăn trái cây, tận hai quả!

- Một chị gái tốt bụng cho ngươi ăn trái cây!!

Giọng nam khàn khàn lại vang lên, nhưng lần này lại là giọng điệu kinh ngạc không thôi.

- Nói vớ vẩn, hiện giờ làm gì có ai tốt bụng như vậy, còn cho ngươi ăn trái cây.

- Không chừng là ngươi bị lừa rồi!

Trong không gian tối tăm dưới lòng đất liên tục vang lên những giọng nói chất vấn và ngờ vực, nhưng tất cả đều có điểm chung là rất suy yếu.

- Không có, thật sự không có mà.

Thanh Vân nôn nóng phản bác, vội vàng giải thích:

- Chị gái tốt bụng đang chờ ở bên ngoài, chị ấy nói muốn dẫn chúng ta rời đi, đi thànhHuyền Vũ gì đó.

Trong hang động chợt an tĩnh mấy giây.

Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa:

- Đi thànhHuyền Vũ!!

Trong khoảng hai ngàn người đang trốn ở đây, có ít nhất một nửa biết về thànhHuyền Vũ, đó là tin tức được lưu truyền khi thànhchủ đại nhân trở về sau khi tham gia Hội Nghị Thánh Địa.

thànhHuyền Vũ là thiên đường, khắp nơi đều có lục thực và nước ngọt uống mãi không hết.

- Bọn họ thật sự nói mình là người của thành Huyền Vũ sao?

Lại có người không yên tâm mà truy hỏi một câu.

- Đúng vậy.

Thanh Vụ gật đầu khẳng định.

- Đi thôi, ra ngoài xem một chút.

Một giọng nói kích động vang lên.

Vài người bước ra khỏi bóng tối, nắm tay Thanh Vụ đi ra khỏi hang động.

………..

Bên ngoài huyệt động, Nguyệt Phi Nhan ôm hai tay trước người, con ngươi màu đỏ ở bên dưới mũ giáp sáng ngời cực kỳ có tinh thần.

Đạp đạp đạp...

Bên trong huyệt động truyền đến tiếng bước chân, cô không khỏi xiết chặt quạt Chu Tước trong tay thêm một chút. Người đầu tiên đi ra chính là Thanh Vụ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn dính đầy bụi như trước.

Phía sau cô bé có hai người đàn ông và một người phụ nữ đi theo, cả người bọn họ rất bẩn, y như vừa lăn lộn trong vũng bùn và máu.

Nguyệt Phi Nhan nhíu mày nhìn bọn họ, cô đang âm thầm suy đoán thân phận của mấy người bọn họ.

- Chú Liêu, vị này chính là chị gái tốt bụng mà cháu đã nói.

Thanh Vụ đưa tay giới thiệu cô gái tóc hồng.

Sắc mặt Liêu Dương trở nên nghiêm túc, hắn khàn giọng hỏi:

- Ngươi là người của thành Huyền Vũ?

- Đúng vậy.

Nguyệt Phi Nhan xụ mặt, cô muốn bày ra bộ dáng ta không dễ chọc.

Lúc này, cô bé ở phía sau người phụ nữ mở miệng.

Dư Ngọc khẩn trương hỏi:

- Nghe Tiểu Vụ nói, ngươi muốn dẫn chúng ta tới thành Huyền Vũ?

- Ừm, nếu các ngươi nguyện ý đi, vậy có thể theo chúng ta cùng rời đi.

Nguyệt Phi Nhan thản nhiên gật đầu.

Dư Ngọc vội vàng đưa tay nói:

- Nguyện ý, ta nguyện ý.

Liêu Dương liếc mắt nhìn Dư Ngọc một cái, rồi quay sang Nguyệt Phi Nhan nhíu mày nói:

- Ngươi có cách nào để chứng minh ngươi là người của thành Huyền Vũ không?

Nghe vậy Nguyệt Phi Nhan cũng nhăn mày, và dịu dàng nói:

- Còn cần ta chứng minh ư?

Không đợi Liêu Dương nói chuyện, Nguyệt Phi Nhan đã hừ một tiếng, tiếp tục nói:

- Ngươi phải hiểu thật rõ ràng, không phải ta cầu ngươi đi, ngươi đi hay không chẳng quan trọng gì với ta hết.

Cô thực buồn bực, rõ ràng cô muốn hỗ trợ, vậy mà lại bị người ta nghi ngờ.

Liêu Dương hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:

- Ngạch, ý của ta không phải như vậy…

- Chị gái tốt bụng, chú Liêu không phải người xấu.

Thanh Vụ nhỏ giọng nói.

- Đúng vậy, ta chỉ hơi cẩn thận một chút.

Liêu Dương lúng túng nói.

- Cẩn thận?

Sắc mặt Nguyệt Phi Nhan hơi khó coi, cô xụ mặt nói:

- Các ngươi đâu có gì để cho ta lừa, có đúng không?

-...

Liêu Dương ngại ngùng gật đầu, tuy rằng đây là sự thật, nhưng nói như vậy thật sự tổn thương lòng tự trọng của người ta.

- Ta không có thời gian lãng phí ở trong này, còn phải tới thànhPhượng.

Nguyệt Phi Nhan tiếp tục nói.

- Không phải tới thànhHuyền Vũ sao?

Dư Ngọc ngạc nhiên nói.

- Phải tới thànhPhượng trước rồi mới tới thànhHuyền Vũ.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng trả lời một câu.

- Ừ...

- Đừng nghĩ nhiều, vẫn nên đi theo cô ấy thôi, ta không muốn quay lại hang động tối tăm kia.

Đưa mắt thấy bên ngoài đã sắp tối, Nguyệt Phi Nhan lập tức gấp giọng nói:

- Cho các ngươi nửa tiếng để chuẩn bị, chúng ta còn phải ra bên ngoài tập hợp.

- Từ từ đã, chúng ta có nhiều người như vậy, phải tới thành Phượng như thế nào?

Dư Ngọc nghi hoặc hỏi.

Nguyệt Phi Nhan không giải thích, cô chỉ nghiêng đầu dặn dò một binh lính Không Quân:

- Đi, để cho phi thuyền vận chuyển hạ cánh, và giải trừ ẩn thân.

- Vâng.

Binh lính Không Quân lên tiếng, thao tác ong thợ bay về phía trước.

Mấy người Dư Ngọc đầy tò mò, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhưng chẳng thấy gì hết.

- Oái, biến mất rồi!

Liêu Dương kinh hô một tiếng, hắn tận mắt trông thấy binh lính Không Quân và ong thợ biến mất đâu không thấy.

Nguyệt Phi Nhan bày ra bộ dáng xem kịch vui nhìn mấy người Dư Ngọc.

Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau, vẻ nghi hoặc trên mặt ba người biến thành nỗi khiếp sợ, cái cằm thiếu chút nữa đã trật khớp vì khoang miệng há quá to.

- Này, này, này….

Dư Ngọc kinh hô liên tục.

Trong tầm mắt của ba người, phi thuyền vận chuyển trống rỗng xuất hiện, sau đó nó bắt đầu dùng tốc độ đều đặn giảm dần độ cao.

- Còn vấn đề gì không?

Nguyệt Phi Nhan hai tay chống nạnh gằn từng tiếng hỏi.

- Không, không có, chúng ta đi với các ngươi.

Liêu Dương dùng sức lắc đầu.

Sau khi nhìn thấy phi thuyền vận chuyển, hắn đã hoàn toàn tin tưởng những người trước mắt này đến từ thành Huyền Vũ

- Ta đi gọi những người khác đi ra.

Dư Ngọc kích động chạy vào huyệt động, tiếng cười hưng phấn không thể ức chế được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận