Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1991: Thăm Dò Cách Ra



Hi Phù Ni nhìn ngẩn ngơ, lập tức khen ngợi:

- Vân Vân thật là xinh đẹp.

- Đây là váy mà chị Ly Nguyệt tặng ta.

Khuôn mặt của Vân Vân ửng đỏ.

Quần áo của cô vẫn còn sũng nước, bộ quần áo sáng sớm thì ướt đẫm vì mồ hồi, không thể tiếp tục mặc nữa.

Hi Đức Vưu Kỳ giả vờ nghiêm mặt khiển trách:

- Sao lại còn cầm đồ của người khác nữa chứ?

- A, vậy hiện tại ta cởi ra trả lại?

Vân Vân gãi đầu cười nói, xoay người định trở lại phòng đổi quần áo.

Lão Vưu Kỳ vội vã xua tay, cười mắng:

- Thôi thôi, mau để ta xem ngươi có bị nội thương hay không?

Vân Vân cười tủm tỉm, nhìn Ly Nguyệt với ánh mắt cảm kích, cô nói lời cảm ơn với đối phương rồi mới đi tới trước mặt Hi Đức Vưu Kỳ.

Lão bắt lấy cánh tay của đồ đệ, cảm thụ khí huyết trong cơ thể cô bé, sau khi xác định cơ thể cô bé không có vết thương ẩn nào thì hắn mới thở phào một hơi, nhưng sau đó hắn lại kinh ngạc thốt lên:

- Kỳ quái, với dược tính của nấm Đại Lệ, lại phối hợp với chỗ dược thảo còn lại, ngươi hoặc nhiều hoặc ít phải bị chút tổn thương mới đúng.

- Đó là do Mục Lương đã giúp ta.

Vân Vân nói rồi nhìn về phía Mục Lương, đôi mắt đẹp lóe sáng.

- Xem ra ta lại thiếu thêm một nhân tình nữa rồi.

Lão co giật khóe miệng.

- Cái gì?

Vân Vân nghi ngờ hỏi.

- Không có gì.

Hi Đức Vưu Kỳ khoát tay trả lời.

Mục Lương bình thản lên tiếng:

- Mọi người ăn sáng trước đi.

- Được.

Các cô gái lên tiếng, đi tới bên cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống.

Chị em Hi Sắt bưng đĩa khoai lang hấp đặt trên bàn, mùi thơm đặc trưng của khoai lang bay khắp nhà gỗ.

Hi Sắt cầm lấy một củ khoai lang, cắn một miếng mà không lột da.

- Phù phù, nóng quá đi.

Đôi môi hồng của nàng mở to, thịt khoai lang lăn qua lộn lại trong miệng, làm như vậy để giảm nhiệt.

Ly Nguyệt nhắc nhở:

- Lột da sẽ ăn ngon hơn.

- Ừ~~~

Hi Sắt ngoan ngoãn đáp lại.

Nàng lột da khoai lang, miệng nhỏ cắn phần thịt màu vàng, đôi mắt đẹp hiện lên sự thỏa mãn.

- Thật sự ăn rất ngon.

Cô không nhịn được khen ngợi.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:

- Khoai lang còn rất nhiều, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.

- Ừ, cảm ơn.

Hi Sắt ngượng ngùng gật đầu.

Hi Bối Kỳ tò mò hỏi:

- Hôm nay chúng ta nên làm gì đây?

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Đi xem thử có thể rời đi nơi này hay không?

Hi Đức Vưu Kỳ và Vân Vân nghe vậy chấn động tinh thần, cả hai lập tức ngước mắt nhìn về phía anh.

- Ta cũng đi.

Hi Đức Vưu Kỳ nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Được.

Anh bình tĩnh gật đầu.

…………

Sau khi bữa sáng kết thúc, Mục Lương chuẩn bị đi thí nghiệm phương pháp rời đi.

Hi Đức Vưu Kỳ trầm giọng nói:

- Chúng ta cần một chiếc thuyền.

- Cần thuyền để làm cái gì?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

Hi Đức Vưu Kỳ cau mày nói:

- Nếu muốn rời đi nơi này thì phải ngồi thuyền, nếu không thì ngươi định bơi ra ngoài à?

Mặc dù lão biết bay nhưng không muốn bị quá nhiều người biết thân phận Ma Cà Rồng của mình.

Mục Lương yên lặng một hồi rồi hỏi:

- Bay ra ngoài không được sao?

-... Cũng không phải không được.

Hi Đức Vưu Kỳ co giật khóe miệng, suýt nữa đã quên người trước mắt biết bay.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, lưu ly ngưng tụ thành một bãi đáp dưới chân như đĩa bay nâng anh lên khỏi mặt đất.

Hi Đức Vưu Kỳ thấy thế vội vã cất bước đạp lên, đứng yên ở bên cạnh anh.

- Ta cũng muốn đi.

Hi Bối Kỳ hô to.

Hi Đức Vưu Kỳ từ chối không chút nghĩ ngợi:

- Không được, ngươi ở đây chờ chúng ta trở về.

Hi Bối Kỳ bất mãn nói:

- Ta cũng có thể giúp một tay nha!

Lão liếc cô gái Ma Cà Rồng, hỏi ngược lại:

- Giúp gia tăng trở ngại phải không?

- Lão tổ, ta rất lợi hại.

Hi Bối Kỳ tức giận nói.

- Được rồi, ngươi ở chỗ này chờ chúng ta trở về đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Được rồi...

Hi Bối Kỳ bĩu môi, nghe lời lùi lại hai bước.

Khóe mắt của Hi Đức Vưu Kỳ co giật, quay đầu nhìn về phía anh:

- Con bé thật là nghe lời ngươi.

Mục Lương mỉm cười, không đáp lại câu nói của lão.

Hi Đức Vưu Kỳ bĩu môi, trong lòng không thoải mái cho lắm, giống như là cải trắng lão tỉ mỉ che chở nhiều năm lại bị một con heo ăn mất.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, khống chế đĩa lưu ly nâng lên hai người lên bầu trời, bay tới sát biên giới hải đảo.

Hi Đức Vưu Kỳ nhắc nhở:

- Không cần bay quá cao, bên trên cấm bay.

- Đừng quấy rầy, chuyện này ta biết rồi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Lão hít một hơi thật sâu, nếu không phải thực lực không cho phép, lãoo thật muốn đè Mục Lương ra đánh một trận, thật là quá khinh người mà!

Mục Lương quay đầu nhìn lão một cái, trên mặt còn mang theo ý cười.

-...

Hi Đức Vưu Kỳ co giật khóe miệng, tên này đang cười nhạo mình sao?

- Ông~

Mục Lương khống chế được đĩa bay gia tăng tốc độ, mang Hi Đức Vưu Kỳ bay thẳng ra Thánh Thành, xẹt qua khu rừng rậm rạp.

Con ngươi của Hi Đức Vưu Kỳ co rút lại, tốc độ bay của thanh niên này quá nhanh, cảnh vật xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Lão lộ ra tia khẩn trương, ngước mắt nhìn quần sơn càng ngày càng gần, chỉ mất mười mấy hơi thở thì hai người đã tới sườn núi, đi lên nữa chính là khu vực cấm bay.

Lưu ly biến mất, hai người đứng trên một tảng đá lớn chỗ sườn núi.

- Đi thôi.

Hi Đức Vưu Kỳ nhảy xuống, chuẩn bị vượt qua đại sơn.

Mục Lương bình tĩnh đuổi theo, tốc độ của hai người rất nhanh, chỉ mười phút đã tới đỉnh núi, lại dùng thêm mười phút nữa để tới sườn núi bên kia.

Hai người chờ đi qua khỏi khu vực cấm bay thì lập tức bay đến mặt đất.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương đứng ở trên bờ cát nhìn về phía nước biển cuồn cuộn, chỗ xa hơn bị sương mù dày đặc bao phủ.

- Chuẩn bị xong chưa?

Anh quay đầu nhìn về phía Hi Đức Vưu Kỳ.

- Ừm.

Lão nghiêm túc gật đầu.

- Vậy thì đi thôi.

Cơ thể của Mục Lương nhấc lên khỏi mặt đất, bay đến khu vực nước biển sôi trào.

- Hừ ~

Hi Đức Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt màu vàng óng biến thành màu đỏ như máu, đôi cánh dơi khổng lồ giang ra phía sau lưng, nhẹ nhàng chấn động rồi bay lên khỏi mặt đất, đuổi sát Mục Lương.

- Rắc... Rắc... ~

Nước biển không ngừng cuồn cuộn như cự thú sẵn sàng cắn nuốt kẻ dám tới gần nó, nó không chút lưu tình chụp phủi sóng biển về phía hai người.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển năng lực Khống Chế Nguyên Tố Nước, nước biển xung quanh lập tức như là bị nhấn nút tạm dừng.

Con ngươi của Hi Đức Vưu Kỳ co rút lại, nước biển cách cơ thể xa nửa mét, trông như là vô số xúc tua đang nhào tới.

Mục Lương thấy lão tổ đứng đờ ra đó, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

- Đuổi kịp.

Lão thu lại ánh mắt, vỗ cánh đuổi theo.

Nơi anh đi qua thì nước biển xung quanh đều đọng lại.

Không bao lâu thì hai người bay ra vùng biển sôi trào, đâm đầu vào trong sương mù.

Khi tiến vào trong sương mù, tiếng sóng biển chụp đánh đột nhiên biến mất, thế giới trở nên an tĩnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận