Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2330: Nguồn Gốc Của Hư Quỷ (4)

- Cọt kẹt ~

Cánh cửa sắt bị đẩy ra, đại sư Ác Côn và người đàn ông trung niên mang theo hộ vệ đi vào phòng giam.

Các thiếu niên và thiếu nữ trong phòng run rẩy, hoảng sợ trốn vào một góc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm đám người tiến vào.

Bên tường, ánh mắt của La Y vốn dĩ đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đại sư Ác Côn và người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười giễu cợt, nói:

- Đã năm ngày trôi qua rồi mà còn không có tỉnh táo lại sao?

Năm ngày trước, hắn chặt bỏ đầu của Nặc Tư và Lạc Nhĩ rồi đích thân đưa tới trước mặt thiếu niên.

Hai tròng mắt của La Y tràn đầy tơ máu, giống như con dã thú chỉ biết cắn người, tâm trạng cừu hận tràn ngập toàn bộ tâm thần hắn.

Đại sư Ác Côn cất bước đi tới trước mặt La Y, hài lòng nói:

- Trong vòng tám ngày ngắn ngủi, có thể kiên trì bốn lần cải tạo Hư Huyết, thật sự là kỳ tích.

Thiếu niên bị bắt vào đây đã được tám ngày, trong lúc đó đã bị tiêm vào Hư Huyết bốn lần, mỗi một lần đều kiên trì chịu đựng.

Những người khác chỉ mới hoàn thành tiêm Hư Huyết lần thứ hai, chỉ có những người bị bắt vào sớm hơn mới hoàn thành bốn lần trở lên.

- Tiêm Hư Huyết đi.

Không ít người vì không chịu nổi năng lượng khổng lồ của Hư Huyết mà cuối cùng chết bất đắc kỳ tử.

La Y dường như không nghe được lời nói của Đại sư Ác Côn, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn người đàn ông trung niên.

- Chậc, ánh mắt này là muốn giết ta đây mà.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười.

Đại sư Ác Côn mỉm cười một cách nghiền ngẫm, hắn chậm rãi cúi xuống ghé vào tai La Y, thì thầm một câu:

- Với thực lực của ngươi bây giờ là không cách nào giết chết hắn, trừ phi có thể chịu đựng qua một trăm lần tiêm Hư Huyết thì ngươi mới năng lực giết hắn.

Trải qua bốn lần cường hóa cải tạo bằng Hư Huyết, La Y đã có được thực lực của cường giả cấp 2.

Người đàn ông trung niên là cường giả cấp 8, mạnh hơn thiếu niên gấp trăm lần.

Con ngươi của La Y run lên, tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên rồi lại nhìn Đại sư Ác Côn, sự cừu hận trong lòng không hề thuyên giảm.

- Đại sư Ác Côn?

Người đàn ông trung niên nghi ngờ lên tiếng, hắn ta nói gì với thằng nhãi kia?

Đại sư Ác Côn xua tay, nhàn nhạt nói:

- Không có gì, tiêm Hư Huyết cho bọn hắn đi.

- Vâng.

Người đàn ông trung niên cung kính gật đầu, nâng cằm ra hiệu cho bọn thuộc hạ.

Đám thuộc hạ nhanh nhẹn lấy ra Hư Huyết rồi tiêm vào cho những người trong phòng giam.

- A ~~~~

Chỉ chốc lát sau, các thiếu niên thiếu nữ thống khổ giãy giụa trên mặt đất, liên tục kêu rên, chỉ có La Y dựa vào tường, cắn răng chịu đựng cơn đau.

- Thú vị đấy.

Người đàn ông trung niên hơi nhướng mày.

Hắn cũng tiêm vào Hư Huyết, biết loại thuốc này sẽ kích thích cơ thể như thế nào, thậm chí có mấy lần hắn suýt nữa chịu đựng không nổi, không ngờ một thiếu niên lại có thể ngồi yên chịu trận không rên một tiếng.

- Quả nhiên không có khiến ta thất vọng.

Đại sư Ác Côn hài lòng cười nói.

Hai giờ sau, đám người lăn lộn trên mặt đất ngừng kêu rên, lại có năm người không còn hô hấp.

- Kéo ra ngoài chôn.

Người đàn ông trung niên xua tay nói.

- Soạt soạt soạt ~

Chẳng mấy chốc thì các thi thể bị lôi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tám người, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt khó coi.

Đại sư Ác Côn chắp tay sau lưng nói:

- Hy vọng những người còn lại có thể kiên trì thêm vài lần nữa.

- Khụ khụ, giết ta đi.

Một thiếu niên mười bảy tuổi run rẩy muốn bò tới trước.

- Khó mà làm được, ngươi vẫn còn có giá trị.

Đại sư Ác Côn nhấc chân dẫm lên bàn tay của thiếu niên kia rồi nghiền nát.

- A ~~~

Thiếu niên thống khổ kêu thảm một tiếng.

La Y lạnh lùng nhìn một màn này, hắn cảm giác cơ thể lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

- Hi vọng các ngươi vượt qua một đêm tốt đẹp.

Đại sư Ác Côn mỉm cười nói rồi xoay người rời khỏi phòng giam.

- Phanh ~~~

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, trong phòng khôi phục sự an tĩnh, La Y co chân ngồi dựa tường, an tĩnh chờ đợi thời gian trôi qua.

Thiếu nữ tốt bụng ngồi gần đó thều thào nói:

- La Y, ta cảm giác mình sẽ không chống chọi nổi lần kế tiếp.

La Y ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, hắn im lặng một hồi lâu mới khàn khàn nói:

- Cố gắng chịu đựng, như vậy ngươi mới có thể báo thù.

- Nhưng ta mệt mỏi quá, cảm giác đầu như muốn nứt ra.

Ánh mắt của thiếu nữ có chút trống rỗng.

-...

La Y im lặng, không biết nên nói cái gì.

Yết hầu của thiếu nữ nhấp nhô, tiếp tục nói:

- Ta cảm thấy chết là một sự giải thoát.

-...Ừ!

Hồi lâu sau La Y mới phun ra một chữ, hai mắt dần dần đỏ hoe.

Thiếu nữ nhỏ giọng nói:

- Nếu ngươi có thể còn sống đi ra ngoài, hãy nói cho cha mẹ của ta biết rằng ta rất nhớ bọn họ.

- Được!

La Y đáp ứng với giọng khàn khàn.

Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.

Hai ngày sau, mọi người lại hoàn thành thêm một lần tiêm Hư Huyết, thiếu nữ ngừng hô hấp, trước khi chết cô vẫn nhìn chằm chằm La Y với đôi mắt đỏ bừng.

Thiếu niên há miệng không nói được lời nào, khóe mắt cay cay nhưng lại không có nước mắt chảy xuống.

Thi thể của thiếu nữ bị mang đi, ánh mắt của La Y di dộng theo cô mãi đến khi bị cánh cửa sắt dày nặng ngăn trở.

Khi người đàn ông trung niên rời đi thì trong phòng chỉ còn lại có ba người.

- Lần thứ sáu.

La Y nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hai ngày sau, người đàn ông trung niên kia lại tới, tiếp tục tiêm Hư Huyết vào cơ thể ba người.

Sau hai giờ, La Y lạnh nhạt nhìn hai khối thi thể bị lôi ra ngoài.

- Chỉ còn một mình ngươi, biểu hiện không tệ.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên kia mang theo sự cuồng nhiệt, giống như thấy được khả năng Trường Sinh.

La Y nhắm mắt lại, không có để ý tới hắn.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, tiến lên hành hạ đánh đập La Y một trận mới sảng khoái rời đi.

La Y nằm trên mặt đất, sự đau đớn khiến hắn duy trì thanh tỉnh, hắn nhìn gian phòng trống rỗng, cảm thấy vô cùng cô độc.

Thời gian như thoi đưa, từng ngày đến rồi lại đi qua.

Thiếu niên đã hoàn thành lần thứ mười… Lần thứ hai mươi... Lần thứ ba mươi tiêm vào Hư Huyết.

Lúc này, hốc mắt của hắn chỉ toàn một màu đen, không thấy được một tia tròng trắng, trên mặt đờ đẫn không có biểu cảm.

Đã nửa năm đi qua, số lượng vật thí nghiệm tại phòng giam dưới lòng đất vẫn luôn biến hóa mỗi ngày, có người chết đi, có người bị bắt vào, chỉ có La Y độc hưởng một căn phòng giam.

- Lần thứ một trăm.

Đại sư Ác Côn đích thân tiêm Hư Huyết vào người La Y, nồng độ lần này là gấp mười lần những lần trước.

Gân xanh tràn đầy trên mặt La Y, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đại sư Ác Côn, sát ý trong lòng dâng trào.

Bây giờ, thiếu niên đã thay đổi cực lớn, làn da hiện lên rất nhiều hoa văn màu đen, nhiều lần tiêm vào Hư Huyết khiến bề ngoài của hắn rất khác với người bình thường.

Mà lúc này thực lực của hắn cũng đã đạt được cấp 8.

- Đại sư Ác Côn, đây chính là kỳ tích! Lần đầu tiên có người chống chọi được một trăm lần cải tạo của Hư Huyết.

Người đàn ông trung niên kích động nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận