Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3498: Người đáng chết tổng hội chết. (1 càng ). (length: 7890)

Mục Lương thong thả bước đi trong khu chợ của Hắc Huỳnh Tinh, giữa hàng trăm cửa tiệm san sát.
Hi Nguyệt đi theo sau hắn, gương mặt thanh tú vẫn lạnh nhạt, toát lên vẻ xa cách.
"Mục Lương, chúng ta đi đâu?"
Nàng bước lên hai bước, hỏi.
"Đi dạo một chút thôi."
Mục Lương bình thản đáp.
Hắn quả thực chỉ muốn đi dạo xem, chợ Bách Tông tương đương với một phiên bản thu nhỏ của tiên giới, có thể thấy được quan hệ địch bạn giữa các thế lực lớn, và biết được nhiều chuyện ở tiên giới.
Chợ Bách Tông rất lớn, có hàng nghìn cửa hàng, tửu lâu, quán trà, thậm chí cả cửa hàng nô lệ.
Còn khoảng nửa tháng nữa mới đến Bách Tông đại hội, phần lớn người của các thế lực lớn đã đến, những người còn lại cũng lần lượt đến.
Trước khi Bách Tông đại hội bắt đầu, người của các thế lực lớn cơ bản đều ở Hắc Huỳnh Tinh, đồng thời tranh thủ mua đồ hoặc thư giãn ở chợ Bách Tông.
"Ồ."
Hi Nguyệt khoanh tay sau lưng, đi bên cạnh Mục Lương.
Mục Lương vừa đi vừa dừng, giống như đi dạo, nhưng cũng thu hút sự chú ý của một vài người.
"Hai người kia là người của thế lực nào vậy, sao trước đây chưa thấy?"
Ở trên lầu hai của quán trà ven đường, hai người đàn ông ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hướng về Mục Lương và Hi Nguyệt. Người nói là một thanh niên tóc trắng, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt nhỏ dài tạo cảm giác tính toán.
Người còn lại cũng là một thanh niên, mặc một chiếc áo bào dài với hoa văn rực rỡ, giữa lông mày có một hình xăm giống côn trùng lại giống rắn.
"Không biết, chưa thấy bao giờ."
Thanh niên mặc áo bào hoa văn rực rỡ lạnh nhạt nói.
"Thanh niên kia nhìn không đơn giản, thực lực không yếu hơn chúng ta."
Thanh niên tóc trắng nhếch môi nói.
Thanh niên mặc áo bào hoa văn rực rỡ nói: "Dù mạnh đến đâu cũng chỉ là thực lực tiên cảnh, trừ phi hắn không phải đến tham gia Bách Tông đại hội."
"Người phụ nữ kia dáng dấp không tệ."
Thanh niên tóc trắng híp mắt lại.
"Bạch huynh cảm thấy hứng thú sao?"
Hoa Tước nhíu mày hỏi.
"Hoa Tước huynh không thấy nàng đẹp sao?"
Bạch Nham thần sắc tự nhiên nói. Hoa Tước cười nhẹ vài tiếng, đáp: "Là rất đẹp."
"Vậy Bạch huynh muốn ra tay sao?"
Hắn lại hỏi.
"Thôi, Bách Tông đại hội sắp bắt đầu rồi, đừng gây chuyện."
Bạch Nham thở dài nói. Hắn không rõ thân phận của Mục Lương và Hi Nguyệt, lỡ như đá phải sắt thì không dễ đối phó.
"Cũng phải."
Hoa Tước khẽ gật đầu, nhìn chăm chú Mục Lương và Hi Nguyệt đi xa.
"Mục Lương, ta luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm chúng ta."
Hi Nguyệt không chắc chắn nói.
"Đúng vậy, hai người đàn ông."
Mục Lương lạnh nhạt nói.
"Ở đâu?"
Ánh mắt Hi Nguyệt lạnh băng.
"Không nhìn thấy."
Mục Lương nói qua loa.
Hi Nguyệt nghiêm túc hỏi: "Bọn họ không có ý đồ gì xấu chứ?"
"Không có, bọn họ khen ngươi đẹp, muốn kết bạn với ngươi mà thôi."
Mục Lương nói nhẹ nhàng.
"Kết bạn với ta?"
Hi Nguyệt chớp đôi mắt đẹp.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, chỉ là vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Hi Nguyệt lập tức phản ứng, nghiến răng nói: "Ta muốn móc mắt bọn chúng."
"Đi thôi."
Mục Lương lãnh đạm nói.
Hắn đã lưu lại Tiên Hoàng lực ấn ký trên người Bạch Nham và Hoa Tước, sau này nếu họ có hành động gây rối thì sẽ lập tức phát hiện ra.
" ... Lần sau đi."
Hi Nguyệt ngại ngùng nói.
Nàng vẫn tự biết mình, nơi này nhiều cao thủ, có không ít người mạnh hơn nàng.
Mục Lương mỉm cười nói: "Thực lực hai người kia không bằng ngươi, chỉ là thi triển tiên thuật che giấu khí tức nên ngươi không nhận ra."
"Ra là vậy, biết sớm ta đã đánh cho chúng một trận."
Hi Nguyệt lại có thêm tự tin.
"Bây giờ cũng không muộn."
Mục Lương cười ấm áp nói.
Hi Nguyệt chân thành nói: "Không được, chuyện của ngươi quan trọng hơn, không nên lãng phí thời gian."
Mục Lương nói nhỏ nhẹ: "Ta không có chuyện gì, chỉ là đi dạo thôi mà."
"..."
Mắt Hi Nguyệt lộ vẻ u oán, chẳng phải vạch trần nàng sẽ chết sao? Đáy mắt Mục Lương lộ ra ý cười, không tiếp tục trêu nàng, tiếp tục đi dạo trong mấy cửa hàng.
Bước chân hắn dừng lại, ánh mắt rơi vào một chiếc vòng ngọc trắng trong gian hàng của một ông lão. Ông lão cúi gằm mặt, không có biểu hiện gì khi thấy Mục Lương và Hi Nguyệt đến.
"Có gì đặc biệt sao?"
Hi Nguyệt thầm hỏi.
Mục Lương không trả lời, đưa tay định cầm chiếc vòng ngọc trắng lên xem. Ngay sau đó, một bàn tay đè lên chiếc bàn ngọc.
Ông lão không biết từ khi nào đã mở mắt, lên tiếng nói: "Không mua thì đừng động vào."
Hi Nguyệt bất mãn nói: "Không xem sao biết có hợp không chứ."
"Không nhìn ra thì tức là không hợp."
Ánh mắt ông lão lạnh lùng nói. Mục Lương thu tay về, tùy tiện hỏi: "Bao nhiêu Linh Thạch?"
"Một ngàn vạn Thượng Phẩm Linh Thạch."
Ông lão nói thẳng.
"Sao không nói là trực tiếp đi cướp luôn đi?"
Hi Nguyệt trợn mắt nói.
Mục Lương ánh mắt lóe lên, gật đầu nói: "Một ngàn vạn Thượng Phẩm Linh Thạch quả thật hơi đắt, chúng ta đi thôi."
Ông lão đột nhiên hỏi: "Ngươi biết đây là cái gì không?"
"Không biết."
Mục Lương thu tầm mắt, không hề lưu luyến sải bước rời đi. Hi Nguyệt nhìn thêm chiếc vòng ngọc trắng một lần nữa, không hỏi thêm gì, cũng đi theo.
Ông lão nhìn Mục Lương một cái, lẩm bẩm: "Thú vị, là nhìn ra được gì sao?"
Ông ta nhìn Mục Lương đi xa, lại không hứng thú nhắm mắt lại.
"Mục Lương, đó là vật gì?"
Hi Nguyệt không nhịn được hỏi.
"Chắc là ngọc bàn ghi chép tiên pháp."
Mục Lương giải thích.
Lúc hắn nhìn thấy chiếc vòng ngọc trắng kia, Tiên Hoàng chi lực trong cơ thể đã phản ứng, rất có thể là tiên pháp thích hợp với Tiên Hoàng lực. Nếu tiên pháp được ghi lại trong vòng ngọc trắng có thể hoàn mỹ thích hợp với Tiên Hoàng chi lực, thì thực lực của hắn có thể nâng lên một bước.
"Tiên pháp gì vậy, mà cần một ngàn vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, đắt quá."
Hi Nguyệt nhíu mày nói.
"Nếu thích hợp với ta, thì một ngàn vạn Thượng Phẩm Linh Thạch cũng đáng."
Mục Lương chậm rãi nói.
"Vậy sao vừa nãy ngươi không lấy xuống?"
Hi Nguyệt trừng mắt nhìn.
"Không vội, người khác chắc sẽ không để ý chiếc vòng ngọc trắng đó."
Mục Lương mỉm cười nói.
Hi Nguyệt hoang mang hỏi: "Sao vậy, không lẽ chỉ có ngươi có thể nhìn ra được điểm đặc biệt của chiếc vòng ngọc trắng sao?"
"Cũng gần như vậy."
Mục Lương mỉm cười.
Hắn sở hữu Tiên Hoàng chi lực, người khác chưa chắc đã có.
Hi Nguyệt gật đầu nói: "Vậy cũng được, có thể chờ sau khi luyện chế xong đan dược gốc, rồi bán ở chợ đen, lúc đó mua cũng chưa muộn."
"Ừ, không vội."
Mục Lương chắp tay sau lưng.
Hi Nguyệt sải bước đuổi kịp, cảm thán: "Không biết người của Phủ Tây Tiên Tông còn đến không nữa."
"Người đáng chết, sao cũng sẽ chết, không vội."
Mục Lương bình thản nói.
Hi Nguyệt bĩu môi, ngữ khí mang theo sát ý nói: "Ngươi thì bình tĩnh thật đấy, ta hận không thể bọn chúng chết sớm hơn chút."
"Bọn chúng còn nóng ruột hơn chúng ta."
Mục Lương quay đầu nhìn nàng.
Phủ Tây Tiên Tông liên tiếp mất hai vị trưởng lão, thực lực tông môn giảm đi không ít, lại còn có nhiều đối thủ không đội trời chung, cũng đáng sốt ruột. Hi Nguyệt suy tư gật đầu, tâm tình cũng bình tĩnh lại.
"Đúng vậy, người đáng chết rồi cũng sẽ chết."
Giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mục Lương tiếp tục tiến sâu vào chợ Bách Tông, định đi dạo thêm một vòng rồi về xem tình hình luyện đan.
ps: «1 chương »: Đang viết chương 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận