Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 156: Tòa Thành Di Động

Cô hầu gái nhỏ thuần thục cầm lấy dao bầu bắt đầu cắt thịt, chuẩn bị nấu cà chua với thịt trước.
Tiếp đó mới rửa xoang nồi, chuẩn bị làm món cải trắng xào thịt.
Ly Nguyệt đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn, không hiểu tại sao Mễ Nặc và hai người giúp việc có một loại năng lực đặc thù gì đó.
Chăm chú làm việc gì như vậy chính là một loại khí chất.
- Đã xong.
Vệ Ấu Lan đã dùng nửa tiếng để nấu một bữa ăn.
Cô gái nhỏ bỏ thức ăn vào trong hộp đựng đồ ăn, đưa cho Ly Nguyệt.
- Ừm, cảm ơn.
Ly Nguyệt cầm lấy hộp đồ ăn nói lời cảm ơn.
Vệ Ấu Lan mỉm cười gật đầu một cái, lần nữa tiến đến đứng bên cạnh Mễ Nặc, chăm chú học và giúp đỡ làm linh tinh.
Ly Nguyệt mang theo hộp đồ ăn rời khỏi căn bếp.
Đúng lúc cô đi ngang qua chỗ Thiên Điện, từ cử sổ nhìn vào, nhìn thấy Nguyệt Thấm Lam đang ngồi ở đó viết sổ sách.
Còn người đang nằm bên cạnh cái bàn là Nguyệt Phi Nhan, cô ấy đang ngủ gà ngủ gật.
Nguyệt Thấm Lam phát hiện được có người nhìn lén mình, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Ly Nguyệt đang nhìn mình.
Cô ấy chớp chớp tròng mắt màu xanh nước biển, liếc mắt Nguyệt Phi Nhan đang ngủ một cái, đứng dậy khoác chăn da thú.
Nguyệt Thấm Lam tiếp theo ngồi xuống, cúi đầu viết tiếp, hoàn thiện quy tắc trật tự của Phố buôn bán.
Đây là khi ăn bữa ăn tối, Mục Lương giao cho cô ấy một nhiệm vụ, trước tiên làm một bản nháp để xem thử.
Lúc này.
Ly Nguyệt đã đi xa.
Cô ấy cảm thấy mỗi người ở thành Huyền Vũ đều rất nỗ lực, đang nỗi lực tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân.
- Sự tồn tại của ta, có lẽ sẽ tìm được đáp án ở trên người Mục Lương nha!
Khóe miệng của Ly Nguyệt mỉm cười, mang theo hộp đồ ăn đi tới Thiên Điện của Vưu Phi Nhi.
Cô ấy chưa bước vào trong thì đã nghe được giọng nói của Vưu Phi Nhi.
- Tiểu Lỵ Lỵ, ngươi hãy đến đây nếm thử một cái nha, tuyệt đối là không có độc.
Vưu Phi Nhi nói với giọng nũng nịu.
- Ta không muốn nếm thử, ta sẽ không tin tưởng ngươi đâu.
Ngải Lỵ Na nghiêng đầu sang chỗ khác.
- Ta cam đoan, thật sự là không có độc.
Vưu Phi Nhi cam đoan mà nói:
- Đây là sản phẩm ta hái lá trà Tinh Huy điều chế ra.
- Thực sự?
Ngải Lỵ Na bán tín bán nghi:
- Ngươi không có gạt ta?
- Khẳng định không có, ngươi thử một chút thì sẽ biết.
Vưu Phi nhi vội vã cầm chén đưa đến mép môi cho Lỵ Na.
- Được rồi, ta sẽ thấy tin ngươi lần này.
Lỵ Na bất đắc dĩ mở miệng.
Một giây kế tiếp.
- Phi phi... Thật là đắng.
Cô ấy biến sắc.
Lỵ Na mặt mài nhíu lại, chất vấn:
- Đây là thuốc gì? Tại sao không nói là thuốc hả?
- Thuốc? Không phải.
Vưu Phi Nhi bối rối gãi gãi gò má.
Cô ấy loạng choạng gãy đầu, bỏ Ngải Lỵ Na ở lại, lần nữa đi điều phối phương mới để trốn tránh.
- Ngươi...
Ngải Lỵ Na nhìn thấy Vưu Phi Nhi lần nữa, biết mình đã bị lừa lần nữa.
- Lỵ Na đây là lần thứ mấy bị lừa rồi?
Ly Nguyệt đứng ở cửa, đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện.
- Hừ! Chắc chắn lần sau sẽ không bị cô ta lừa nữa.
Ngải Lỵ Na hai tay ôm ngực, ngạo kiều một tiếng 'hừ hanh'.
- Cô thật quá mềm lòng.
Ly Nguyệt lắc đầu.
Mỗi một lần Ngải Lỵ Na ở bên cạnh Vưu Phi Nhi, nhất định phải biết là nhớ ăn không phải nhớ đánh.
Đây cũng là nguyên nhân làm cho mối quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, một người muốn đánh một người muốn bị đánh.
- Ngươi tới có chuyện gì không?
Ngải Lỵ Na ngượng ngùng nói sang chuyện khác.
Cô ấy không phải nhẹ dạ, chỉ là kiềm lòng được với bộ dạng nũng nịu của Vưu Phi Nhi được, cô ấy không thể tự chủ bản thân nên bị trúng chiêu.
- Ta đến đây để mời ngươi ăn tối.
Ly Nguyệt đem tới hộp đồ ăn.
- Đây là món gì?
Ngải Lỵ Na vui vẻ nhận hộp đồ ăn.
- Ngươi mở ra nhìn sẽ biết.
Ly Nguyệt không có bỏ thứ kia vào nên liền ngồi xuống cái ghế.
Cô ấy gọi Vưu Phi Nhi:
- Phi Nhi, mau tới đây ăn cái gì này.
- Ta tới ngay.
Vưu Phi Nhi buông cái chén sành đi đến.
Một người đang lau, sẽ nhanh chóng lau đến hai người đang ngồi phía dưới.
- Thơm quá, lại là hai món ăn này.
Ngải Lỵ Na mở hộp đồ ăn ra, trong rất thích thú với hai món đó, bưng ra đặt trên bàn.
- Ăn nhanh đi, để lạnh ăn sẽ không ngon.
Ly Nguyệt cầm lấy một đôi đũa xốc cải trắng lên ăn.
- Ăn thật ngon.
Ngải Lỵ Na cầm cái nĩa, ghim đồ ăn ăn cực nhanh.
- Tiểu Lỵ Lỵ, ngươi không được cướp đồ ăn của ta.
Vưu Phi Nhi phản bác lại.
- Ai biểu vừa rồi ngươi lại dám cho ta uống nước bí dược gì đó thật khó uống làm gì.
Ngải Lỵ Na chính là đang trả thù, cướp đoạt muốn ăn cục thịt của Vưu Phi Nhi.
- Ai nha, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Trong đôi mắt vàng hoe của Vưu Phi Nhi có chút hối hận.
- Hừ! Giả vờ không biết cũng không được.
Ngải Lỵ Na ngoài miệng nói ngoan, lại dùng cái nĩa ghim lên trước mặt ăn cục thịt của mình.
- Hì hì...
Vưu Phi Nhi le lưỡi một cái, hài lòng dùng cái nĩa ghim thịt ăn.
Ly Nguyệt nhìn thấy đồ ăn đều ăn không khác biệt lắm, nói:
- Vừa rồi, ta đã nói hết tất cả mọi chuyện về thành Thánh Dương cho Mục Lương biết.
- Anh ấy có phản ứng gì không?
Ngải Lỵ Na biểu cảm sửng sốt.
- Phản ứng không phải rất lớn, bảo chúng ta yên tâm ở đây.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
- Ngươi chưa nói chuyện Dị Quỷ sao?
Lỵ Na nhíu lông mài lại.
- Nói, ta đã kể ra tất cả.
Ly Nguyệt bình tĩnh nói.
- Cậu ta không sợ thành Thánh Dương sao? Đây chính là một tòa thành trì siêu cấp lớn.
Ngải Lỵ Na nghiêm túc hỏi.
Thành Thánh Dương cũng không phải là thành Thập Lâu, hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi cuộn lên:
- Anh ấy nói, bảo chúng ta không nên xem thường thành Huyền Vũ.
Ngải Lỵ Na ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến Hoang Cổ Man Thú to lớn dưới chân.
Dường như, thành Huyền Vũ đích thực không cần phải sợ thành Thánh Dương.
- Ta gia nhập cơ quan đặc biệt của thành Huyền Vũ.
Ly Nguyệt nói đến mục tiêu chủ yếu tối nay đến đây.
- Cơ quan đặc thù gì?
Ngải Lỵ Na hiếu kỳ hỏi.
- Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, phụ trách giám thị, ám sát và tìm hiểu tình báo.
Ly Nguyệt nói đơn giản.
- Không phải là giống với theo tiểu đội ám sát lúc trước chúng ta sao?
Vưu Phi Nhi ngốc nghếch chen vào nói.
- Hình như là như vậy.
Ly Nguyệt ngẩn ngơ.
Sau đó, cô ấy lấy lại tinh thần, nói:
- Sau này U Linh Khôi Giáp chính là chủ yếu ẩn thân.
- Có thể vẫn mặc sao?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói.
Không phải là linh khí cao cấp chỉ dùng để làm nhiệm vụ hay sao?
- Đúng, nếu như gia nhập vào cơ quan U Linh, mỗi tháng ba mươi ngày sẽ có bốn ngày nghỉ.
Ly Nguyệt đọc to bản quyền lợi:
- Còn sẽ có một giọt Thiên Sứ Chi Lệ, 100lá trà Tinh Huy, 30 cân rau xanh...
- Chờ một chút... Tại sao ta có cảm giác, ngươi đang ở đây để dụ ta đấy?
. Ngải Lỵ Na vừa nói vừa nhìn Vưu Phi Nhi.
- Không khác biệt gì lắm đúng là như vậy, hai người có muốn gia nhập vào hay không?
Ly Nguyệt không có phủ nhận, chăm chú nhìn Ngải Lỵ Na.
- Ta...
Ngải Lỵ Na do dự.
- Ta biết giấc mộng của ngươi, ngươi có thể từ từ suy nghĩ về vấn đề mà ta đã nói, cũng không cần lập tức trả lời ta.
Ly Nguyệt không miễn cưỡng người bạn của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận