Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1376: Chẳng Lẽ Ta Thích Mục Lương Sao?



Hình thể của Rùa Đen quá lớn, nếu như lên bờ thì sẽ gây thiệt hại quá lớn.

Phá núi để mở đường sao? Hay là phá hủy cả một tòa thành để mở đường?

Chấn động gây ra bởi các bước đi của Rùa Đen có thể tạo thành thảm họa cho các khu dân cư gần đó.

- Vậy là tốt rồi.

Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng vương quốc Hải Đinh không nhỏ, nhưng nếu Rùa Đen lên bờ thì chỉ cần vài ngày là nó có thể san bằng toàn bộ lãnh thổ của vương quốc.

- Ngươi đang lo lắng cái gì à?

Mục Lương cười hỏi.

- Không có, không có gì hết!

Bạch Sương lắc đầu nguầy nguậy, cô chợt nhớ tới cái gì đó, ôm mặt kêu rên:

- A, ta quên mất!!

- Quên cái gì?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Bạch Sương thở dài rồi nói:

- Ta quên nhờ các cô ấy hỏi thăm đám hải tặc kia về tình hình hiện tại ở vương quốc Hải Đinh.

- Ta sẽ bảo Hồ Tiên giúp ngươi hỏi một chút.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

- Có thật không?

Bạch Sương ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đối phương.

Anh không thèm để ý mà nói:

- Đây chỉ là việc nhỏ.

- Với ta mà nói không phải.

Bạch Sương đáp với vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.

- Được thôi.

Mục Lương mỉm cười, vô thức giơ tay xoa đầu Bạch Sương.

Cô sửng sốt, bàn tay đang đặt trên đầu khiến cô ngơ ngác một chút.

- Khụ, xin lỗi, ta quen tay.

Mục Lương ho nhẹ vài tiếng.

Anh thầm mắng bản thân, bình thường xoa đầu cô gái tai thỏ quá nhiều cho nên tạo thành thói quen rồi.

- Không sao đâu.

Vành tai của Bạch Sương ửng đỏ.

Không biết vì sao, cô không chán ghét tiếp xúc gần gũi với Mục Lương, trái lại trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái mà cô chưa từng trải qua.

- Tai của ngươi hơi đỏ thì phải.

Mục Lương trêu ghẹo một câu.

- Làm gì có, ngươi nhìn nhầm rồi!

Khuôn mặt của Bạch Sương càng đỏ hơn, nàng xoay người chạy như bay ra bên ngoài.

Bạch Sương trở lại chỗ ở của mình, nàng trở tay đóng cửa phòng rồi dựa vào cánh cửa, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

- Chẳng lẽ ta thích Mục Lương sao?

Trên mặt của cô lộ vẻ nghi ngờ, nhưng mặt cô lại càng lúc càng đỏ.

- Cha sẽ chấp nhận chuyện này sao?

Cô ôm đầu ngồi sụp xuống, đôi mắt màu vàng tím mờ mịt:

- Mục Lương có thích ta không?

Cô đắm chìm trong thế giới của mình, ảo tưởng cùng Mục Lương dắt tay đi vào cung điện, kết hôn và sinh con.

Trong thư phòng, Mục Lương đột nhiên hắt hơi một cái.

- Kỳ quái, có ai đang nói xấu ta sao?

Anh nghi ngờ nói thầm một tiếng.

Mục Lương nghĩ ngợi một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra cái gì, thế là anh lấy giấy bút ra, tiếp tục biên soạn tài liệu giảng dạy mới.

Trước khi Hồ Tiên dò hỏi được vị trí của vương quốc Hải Đinh thì Rùa Đen sẽ phải dừng lại nơi này một đoạn thời gian.

Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan trở về từ Phố Buôn Bán, cô đẩy cửa thư phòng rồi đi tới bên cạnh Mục Lương.

Anh ngước mắt hỏi:

- Ngươi tới rất đúng lúc, giày cao su, gốm sứ và những thứ khác đã sản xuất được bao nhiêu rồi?

- Sản xuất giày cao su rất đơn giản, các kích cỡ khác nhau tổng cộng lại đã có bảy ngàn đôi.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra cuốn sổ ghi chép, lật vài tờ rồi nói:

- Số lượng gốm sứ tinh phẩm vẫn không nhiều, bây giờ chỉ mới có một trăm bộ.

- Tơ lụa có bốn trăm thớt và hơn năm trăm bộ quần áo may sẵn.

-...

Nguyệt Thấm Lan báo cáo công tác khoảng hai mươi phút, các loại hàng hóa cho việc mở bán ở đại lục mới đã được chuẩn bị xong xuôi.

- Trà Tinh Thần có thể chuẩn bị thêm một ít, không nhất định phải bán ngay, dự trữ trước là được.

Mục Lương bình thản nói.

Trà Thụ Sinh Mệnh lớn lên rất nhanh, vừa mới ngắt một đợt thì ngay lập tức mọc ra những chiếc lá mới.

Được, ta đã biết.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

- Giày cao su và những thứ khác tiếp tục gia tăng sản lượng.

Mục Lương tiếp tục phân phó.

- Chúng ta không đủ nhân viên, chỉ có thể nhiều như vậy thôi.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.

Mục Lương hỏi rõ ràng:

- Bên căn cứ trung chuyển thì sao?

- Cây Cao Su bên đó mới vừa trưởng thành, sản lượng cao su chưa cao.

Nguyệt Thấm Lan giải thích.

Mục Lương chậm rãi gật đầu:

- Ừ, ta biết rồi.

- Ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay ngươi ngủ rất ít phải không?

Nguyệt Thấm Lan vén mái tóc lòa xòa trước trán của Mục Lương sang hai bên.

- Không mệt, trái lại còn rất tinh thần.

Mục Lương cười một tiếng, vươn tay kéo Nguyệt Thấm Lan vào lòng.

Chỉ cần nghĩ đến việc đặt chân đến đại lục mới thì anh sẽ trở nên phấn khích vô cùng, như thể anh đã nhìn thấy tinh thạch ma thú cuồn cuộn bay về phía mình.

- Ta đã nhận ra rồi.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng cười nói, cô áp tai vào ngực của Mục Lương, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng của anh.

Cốc cốc cốc….

- Mục Lương.

Có tiếng gõ cửa truyền tới, sau đó là giọng nói của Ly Nguyệt vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương đáp.

Nguyệt Thấm Lan rời khỏi vòng tay của Mục Lương và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Cót két….

Cửa thư phòng bị đẩy ra, cô gái tóc bạc bước vào trong, nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, Hồ Tiên truyền tin tức trở về, nói là đã hỏi thăm được tin tức của vương quốc Hải Đinh.

- Nói đi.

Mục Lương ngả người ra sau.

- Vương quốc Hải Đinh bị thủy triều ma thú công kích, thiệt hại rất thảm trọng, hoàng cung vẫn ổn.…

Ly Nguyệt thuật lại tin tức truyền về.

Cô gái đuôi hồ ly mang đám hải tặc đến Trân Bảo Lâu, trong khi ép khô tinh thạch ma thú trên người bọn hắn thì cô nhân tiện hỏi thăm về chuyện của vương quốc Hải Đinh.

Nguyệt Thấm Lan vội vàng hỏi:

- Quốc vương không có việc gì chứ?

- Điều này thì ta không biết.

Ly Nguyệt chậm rãi lắc đầu.

- Được rồi, ngươi đưa tin tức này cho Bạch Sương đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Được.

Ly Nguyệt gật đầu đáp ứng.

Mục Lương nhàn nhạt hỏi:

- Vậy còn bản đồ đường đi thì sao?

- Cái này thì Hồ Tiên vẫn còn đang dò hỏi.

Ly Nguyệt thanh thúy đáp.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng:

- Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ dừng lại ở đây một đoạn thời gian.

Ly Nguyệt gật đầu, một lúc sau lại lạnh lùng nói:

- Theo ý của ta, chỉ cần tóm lấy tên thủ lĩnh hải tặc kia rồi để A Đát Trúc thôi miên hắn, lúc đó có thể hỏi bất cứ thứ gì.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bắt chéo hai chân, cô ưu nhã lắc đầu, đáp:

- Không được, bọn hắn không có gây chuyện, không thích hợp làm như vậy.

Thành Huyền Vũ muốn làm ăn kiếm tiền, có đôi khi danh tiếng rất quan trọng.

- Ta chỉ đề nghị như vậy thôi.

Ly Nguyệt nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:

- Chờ bọn hắn gây sự rồi động thủ bắt lại cũng không muộn.

- Được, ta sẽ phân phó người theo dõi bọn hắn.

Ly Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

Mục Lương nói một cách đầy ẩn ý:

- Bọn hắn là hải tặc, chắc chắn sẽ có lúc phạm sai lầm.

- Đúng vậy, bọn hắn cũng không khác đạo tặc cho lắm.

Ly Nguyệt đáp, cô cảm thấy hải tặc và đạo tặc ở đại lục cũ có rất nhiều nét tương đồng.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười hỏi một câu:

- Các ngươi nói xem, trong hải tặc sẽ có người tốt sao?

- Có khả năng, nhưng khẳng định còn thưa thớt hơn cả cường giả cấp 11.

Ly Nguyệt trợn trắng mắt, đã làm hải tặc rồi, sao có thể là ngươi tốt nữa chứ?

Chỉ cần làm chuyện xấu thì đó chỉ là vấn đề giữa chủ động và bị động, tội lớn và tội nhỏ thôi, nhưng suy cho cùng vẫn là làm chuyện xấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận