Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1783: Mỗi Ngày Các Ngươi Đều Tính Xem Ta Ăn Bao Nhiêu À?



Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Còn một vài chuyện nữa, hỗ trợ tuyên truyền phát luật và pháp quy của thành Huyền Vũ, tốt nhất là Bệ hạ tự mình ban bố pháp lệnh, thừa nhận pháp luật và pháp quy của thành Huyền Vũ ở bên trong khu Buôn Bán là có hiệu lực.

Dân thường vào trong khu Buôn Bán để làm việc, có thể các quý tộc sẽ bất mãn, xung đột phía sau không phải là ít, vậy nên chuyện phổ cập pháp luật và pháp quy của thành Huyền Vũ là rất quan trọng.

- Chuyện đó cũng không thàn vấn đề.

Tô Lâm Y Tư gật đầu lần nữa.

Trong lòng cô còn có ý tưởng khác, chính là trong tương lai thì thành Y Lê cũng sẽ thi hành pháp quy và pháp luật giống như thành Huyền Vũ, mặc dù có chút ngây thơ, nhưng đáng giá vì nó mà nỗ lực.

- Một chuyện cuối cùng, chính là Đại nhân của bọn ta muốn khu đất trống ở khu vực khai thác mỏ đất đá Thép có hoa văn màu tím kia ở bên ngoài thành Y Lê.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Trong lúc khai thác mỏ ở thành Y Lê và khu vực Thép hoa văn màu tím, có mười mấy bãi đất trống lớn như thế.

- Muốn mảnh đất kia để làm gì?

Tô Lâm Y Tư ngạc nhiên hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Dùng để xây dựng xưởng sắt thép.

Ngày hôm nay, Mục Lương đã để cho Kiến Gọng Kìm dẫn theo đàn kiến thợ đến khu vực khai thác mỏ, bắt đầu đào quặng thạch, nhưng vẫn còn chưa có xưởng sắt thép.

Tô Lâm Y Tư nghĩ mảnh đất kia cũng không có ích gì, vậy nên liền gật đầu đồng ý.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, mục đích của chuyến đi lần này đã hoàn thành toàn bộ, vì vậy đã nhắc đến pháp quy và pháp luật của thành Huyền Vũ, tuyên truyền một cách tỉ mỉ với Tô Lâm Y Tư.

…………

Thành Huyền Vũ, khu Trung Ương.

Trong phòng ăn, Mục Lương cùng mọi người đang ăn bữa sáng.

Anh nhai miếng trứng chiên, lại uống ực một ít canh trứng sót lại trong bát, rút khăn giấy ra lau miệng.

- Mục Lương, không ăn thêm nữa à?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

Anh điềm đạm nói:

- Ăn no rồi.

Đôi tai thỏ mềm mại của Mễ Nặc dựng thẳng lên, nghiêm mặt nói:

- Hôm nay ngươi chỉ ăn hai chén cháo, hai quả trứng luộc nước trà, một miếng trứng chiên, một chén canh, ăn quá ít.

- Thế là ít?

Mục Lương chớp chớp hai mắt

- Ăn ít hơn so với trước đây.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Mễ Nặc chăm chú nói:

- Mỗi sáng trước đây, ngươi ít nhất phải uống ba chén cháo, bốn quả trứng luộc nước trà, ba quả trứng chiên, hai chén sữa bò cùng canh thịt.

- Ăn nhiều như vậy sao?

Mục Lương ngạc nhiên nói.

Lúc trước, anh cứ ăn thôi, không tính xem mình ăn bao nhiêu, đều là tiểu hầu gái đưa bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn no mới thôi.

Dựa vào thực lực cùng tố chất thân thể của Mục Lương bây giờ, bữa sáng ăn nhiều như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì, cũng chỉ là thỏa mãn đam mê ăn uống.

- Đúng vậy.

Các cô gái cùng đồng thanh đáp lại.

Mục Lương hơi cạn lời, cười khổ nói:

- Mỗi ngày các ngươi đều tính xem ta ăn bao nhiêu à?

- Không phải.

Bọn họ lại đồng loạt dời ánh mắt ra chỗ khác.

- Mục Lương, hôm qua ngươi khá mệt, hôm nay nên ăn nhiều hơn.

Mễ Nặc không nói lời gì, tự mình thay anh múc một chén cháo.

Hôm qua, Mục Lương đến Thành Lê Y, xây khu Buôn Bán với nhà lầu, từ buổi sáng bận đến lúc bầu trời tối đen.

-.... Được rồi.

Mục Lương sờ bụng một cái, vẫn chưa no căng, uống một chén cháo nữa cũng không chiếm cái bụng.

Không ngờ rằng một chén cháo vừa ăn xong, Hồ Tiên lại cười híp mắt lột hai quả trứng luộc nước trà, trên mặt còn làm biểu cảm nếu ngươi không ăn thì ta sẽ biểu tình.

- Ăn nhiều một chút.

Hồ Tiên cười tươi như hoa nói, yết hầu của anh giật giật, dùng chiếc đũa xiên trứng luộc nước trà, ăn hết hai quả trong một lần.

- Lòng đỏ trứng dễ gây nghẹn, uống nhanh ly sữa thú đỡ nghẹn.

Mễ Nặc bước lên, đặt cái ly bên môi anh.

-....

Mục Lương dở khóc dở cười, nhưng sủng nịch nhận cái ly.

Cô lỗ cô lỗ ~

Sữa thú hơi ngọt, có thêm trà Tinh Thần, mùi vị rất ngon.

- Ta thực sự ăn no rồi, các ngươi ăn đi.

Mục Lương để ly xuống, đẩy cái ghế về sau để tránh.

Mễ Nặc xinh đẹp nói:

- Ta thấy bụng của ngươi còn rất phẳng, có phải ăn chưa no không?

- Không phải.

Mục Lương hít một hơi sâu, thi triển năng lực biến hình co dãn của cây cao su, cái bụng giống như cao su phồng lên.

- Mục Lương, đừng thi triển năng lực giác tỉnh.

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười nói.

- Vậy các ngươi cũng đừng coi ta là trẻ con nữa.

Mục Lương cười khẽ một tiếng, giơ tay cốc đầu thiếu nữ tai thỏ cùng nữ nhân đuôi cáo.

Mễ Nặc cười, thầm nghĩ:

- Được rồi, vậy nếu ngươi đói bụng nhớ phải ăn đó.

- Đã biết.

Mục Lương xoa xoa đỉnh đầu thiếu nữ tai thỏ, mái tóc dài màu xanh lam nhất thời rối tunng lên.

- Mục Lương!

Mễ Nặc trừng hai mắt màu xanh lam khả ái, bĩu môi chỉnh sửa lại mái tóc.

- Ha ha ha ~~~

Mục Lương cong khóe môi, tâm trạng vui sướng.

Hồ Tiên để đũa xuống, ưu nhã hỏi:

- Ngôn Băng vẫn chưa về sao?

Ngôn Băng mang theo Thành Phòng Quân đến khu vực thép Tím khai thác mỏ, muốn tìm ra tất cả hầm mỏ, sau đó quét sạch đám quý tộc ở nơi đó.

Mục Lương nhẹ nhàng nói:

- Chưa đâu, trong khu vực khai thác mỏ có nhiều hầm mỏ lắm, muốn kiểm tra toàn bộ trong một lần không phải chuyện dễ.

Tổng số các hầm mỏ lớn nhỏ lên tới hơn ba ngàn, dù cho có Kiến Gọng Kìm cùng đàn kiến hỗ trợ, cũng cần bốn năm ngày mới có thể kiểm tra toàn bộ một lần.

Đợi trong khu vực khai thác mỏ không có người ngoài, Mục Lương giới hạn toàn bộ khu vực khai thác mỏ, lại phái động vật thuần dưỡng chiếm đóng, để khu vực khai thác mỏ hoán toàn thuộc về thành Huyền Vũ.

- Chắc còn cần hai ba ngày nữa, nàng còn phải vẽ bản đồ khu khai thác mỏ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Bản đồ khu vực khai thác mỏ, thực tế chính là bản đồ địa hình, đánh dấu ra tất cả hầm mỏ, lại đánh số cho hầm mỏ, thuận tiện cho việc quản lý về sau.

- Ừm, là như vậy.

Mục Lương gật đầu một cái.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc hỏi:

- Có cần Không Quân hỗ trợ không?

Nguyệt Thấm Lan liếc nữ nhi:

- Lan Đế đã đi, ngươi thành thật hoàn thành huấn luyện đã.

- Được rồi...

Nguyệt Phi Nhan nhìn Mục Lương, trung thực cúi đầu.

Hai mắt của anh lóe lên, mở miệng hỏi:

- Phi Nhan, Hi Bối Kỳ, các ngươi đã viết xong tổng kết hậu chiến chưa?

- Chưa, tối nay sẽ viết xong.

Nguyệt Phi Nhan càng cúi thấp đầu.

- Đúng vậy, tối nay...

Hi Bối Kỳ cũng buồn khổ cúi đầu.

Hai cô căn bản không định viết tổng kết hậu chiến, mấy vạn chữ khiến cho hai người suýt phát khóc.

Mục Lương hơi nhăn chân mày, nói:

- Tốt, nếu như buổi tối không giao ra, hoặc viết linh tinh, thì phải viết lại dài gấp đôi.

Nguyệt Phi Nhan trừng đôi mắt xinh đẹp, kinh hô:

- A, viết không tốt phải viết lại nhiều gấp đôi?

Mục Lương nói đương nhiên:

- Đương nhiên, vốn là ngày hôm qua phải nộp cho ta rồi, kéo dài tới ngày hôm nay còn chưa viết xong, nếu không khiến ta hài lòng thì phải nghiêm phạt.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng tỏ thái độ nói:

- Sẽ không, nhất định khiến ngươi thoả mãn.

- Vậy ta rất mong đợi.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận