Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1028: Ly Nguyệt Thức Tỉnh Năng Lực Mắt Xuyên Thấu!

Ly Nguyệt đỏ mặt, cô dùng âm thanh nho nhỏ nói:

- Hình như ta trở thành thức tỉnh giả rồi.

- Đột nhiên sao?

Mục Lương lập tức phục hồi lại tinh thần, cười tò mò hỏi:

- Năng lực thức tỉnh của ngươi là gì?

- Khi ta nhìn cái gì thì thứ đó trở nên trong suốt.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn thân thể của Mục Lương một cái, ngay sau đó, cô lại đỏ mặt vội vàng quay đi.

- Đây là Mắt Xuyên Thấu sao?

Mục Lương có chút đăm chiêu nói.

Anh nhìn về phía cô gái tóc bạch kim, cô ấy có bộ dáng ngượng ngùng như vậy, có phải dáng người của anh đã bị cô ấy xem hết?

Mục Lương lộ ra một tia trêu chọc trong mắt, đùa giỡn hỏi:

- Vậy nói cho ta nghe, ngươi đã nhìn thấy những gì?

- Không, không có gì, cái gì ta cũng chưa nhìn thấy.

Ly Nguyệt đưa tay lên che đôi mắt đẹp.

- Thật sao?

Mục Lương mỉm cười.

- Ừ, thật sự.

Ly Nguyệt dùng sức gật đầu.

- Được rồi, không đùa ngươi nữa.

Mục Lương cười sảng khoái, nếu còn trêu chọc nữa, có khi cô gái tóc bạch kim muốn nhảy ra khỏi xe cũng chưa biết chừng.

Anh ôn nhu nói:

- Ngươi thử xem, ngươi có thể tùy tâm khống chế năng lực của mình hay không?

- Được.

Lúc này, Ly Nguyệt mới thở phào một hơi.

Cô buông hai tay, tầm mắt dừng ở dưới chân, sàn thùng xe lập tức biến thành trong suốt, có thể nhìn thấy mặt đường nội thành đang rất nhanh lùi về phía sau.

- Tập trung tinh thần.

Mục Lương dịu dàng lên tiếng nhắc nhở.

Ly Nguyệt nhăn đôi mày đẹp, cô đang cố gắng tập trung tinh thần.

Cô dùng ý niệm khống chế, thùng xe trong suốt lại một lần nữa trở về như lúc ban đầu, thế giới trong mắt cô cũng trở về bình thường.

- Thành công rồi!

Đôi mắt màu bạch kim của Ly Nguyệt lóe ánh sáng.

- Quay lại nhìn ta xem.

Mục Lương cười như không cười nói.

Ly Nguyệt nghiêng người đi. Đầu tiên, cô chỉ dám dùng một con mắt để nhìn Mục Lương, sau khi xác định quần áo trên người anh không hề biến thành trong suốt, lúc này cô mới dám mở nốt một con mắt kia.

- Không có việc gì rồi.

Ly Nguyệt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Mục Lương khẽ cười nói:

- Ngươi thử sử dụng lại năng lực xem.

- Được.

Ly Nguyệt nhắm lại đôi mắt đẹp, tới khi cô mở ra một lần nữa, đôi mắt vốn dĩ có màu bạch kim, hiện giờ lại trở thành màu trong suốt.

Thế giới trong mắt cô lần thứ hai trở nên trong suốt, lần này tầm mắt cô xuyên thấu Mục Lương cùng với thùng xe phía sau anh, lập tức nhìn thấy những hộ vệ khu Trung Ương đang ở bên ngoài.

Cô lại nhắm mắt, thế giới trong mắt cũng khôi phục lại bình thường.

- Ta hoàn toàn khống chế được năng lực rồi.

Ly Nguyệt vui vẻ nói.

- Nếu Ngải Lỵ Na biết, chắc chắn cô ấy sẽ hâm mộ mất vài ngày.

Mục Lương trêu chọc nói. Khuôn mặt của Ly Nguyệt chứa đầy ý cười, cô suy đoán:

- Có khi cô ấy đã trở thành thức tỉnh giả rồi.

- Đợi sẽ biết.

Mục Lương cong lên khóe môi.

Hôm nay, Ngải Lỵ Na ở căn cứ huấn luyện không quân, phụ trách huấn luyện tân binh phi hành trên trời cao. Ly Nguyệt cười khẽ ra tiếng, sau khi trở thành người thức tỉnh, tâm trạng cô cũng trở nên cực kỳ thoải mái.

- Năng lực này của ngươi, đừng có dùng lúc ta đang tắm rửa đó.

Mục Lương đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cô gái tóc bạch kim.

- Mục Lương, ngươi đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Khuôn mặt tươi cười của Ly Nguyệt lần thứ hai trở nên hồng rực. Cô nhịn không được ném qua một ánh mắt xem thường.

- Ha ha ha…

Anh trong sáng cười ha hả.

Bên ngoài thùng xe, mặc dù đôi mắt Tiểu Mật vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nhưng khoé môi vẫn không nhịn được mà cong lên thật cao.

Hơn nửa tiếng sau, Sói Mặt Trăng đang chạy thật nhanh cũng thả chậm tốc độ xuống, khoảng cách tới Thiên Cức Quan càng ngày càng gần.

- Đại nhân, chúng ta tới sân huấn luyện không quân rồi.

Tiểu Mật quay đầu lại cung kính nói.

- Ta đã biết.

Mục Lương dùng thanh âm bình thản truyền ra.

Két két két…

Đàn Sói Mặt Trăng đi lên phía trước thêm vài mét nữa, khiến cho quán tính tiến về phía trước của thùng xe biến mất, sau đó xe ngựa vững vàng ngừng lại. Cách đó không xa, ở trên sân huấn luyện, đội không quân đang trong giai đoạn chuẩn bị trang bị. Bọn họ đang kiểm tra túi dù để nhảy trên người.

Ong ong ông…

Từng đàn ong thợ từ Thiên Cức Quan bay tới, xoay quanh trên không trung của sân huấn luyện.

- Nhớ kiểm tra thật cẩn thận. Nếu trên không trung, xảy ra vấn đề gì đó ngoài ý muốn, dù để nhảy chính là thứ cứu mạng các ngươi.

Ngải Lỵ Na hai tay chống nạnh, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

- Vâng!

Đội không quân cùng lên tiếng đáp lại, thanh thế rất lớn.

Ngải Lỵ Na đáng yêu nói:

- Sau khi kiểm tra cẩn thận túi dù để nhảy, tiếp tục chuyển qua kiểm tra chỗ ngồi khi phi hành.

- Vâng!

Đội không quân lần thứ hai đồng thanh đáp lại.

Mục Lương cùng Ly Nguyệt từ trên xe đi xuống. Hai người đều nhìn về phía cô gái tóc hồng trên sân huấn luyện.

- Đại nhân…

Ngải Lỵ Na đã phát hiện ra Mục Lương, cô hưng phấn quơ hai tay vẫy. Mục Lương gật đầu ý bảo, anh muốn duy trì uy nghiêm của thành chủ trong mắt những tân binh này.

Ngải Lỵ Na hai tay chống nạnh, nũng nịu khiển trách:

- Những nhóc con ngốc nghếch kia, đã nhìn thấy thành chủ đại nhân còn không cúi chào?

- Thành chủ đại nhân!

Đội không quân lập tức tinh thần chấn động, nâng tay lên rồi chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

………

- Chuẩn bị thế nào rồi?

Mục Lương đi lên phía trước, nhìn về phía mắt đôi mắt đẹp đang toả sáng của Ngải Lỵ Na.

Ngải Lỵ Na nâng tay lên rồi chào theo nghi thức quân đội, tiếp theo cô nghiêm túc nói:

- Công tác chuẩn bị của buổi huấn luyện bay trên không trung hôm nay đã hoàn thành.

Trước mặt tân binh, cô phải giúp Mục Lương giữ gìn hình tượng uy nghiêm.

Anh chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh hỏi:

- Vậy đã làm nóng người trước khi huấn luyện chưa?

- Còn chưa bắt đầu.

Ngải Lỵ Na lanh lảnh nói.

- Vậy làm nóng người trước khi huấn luyện đi, để cho bọn họ tỉnh táo một chút.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng!

Ngải Lỵ Na nghiêm túc đáp.

Cô xoay người, cao giọng hạ lệnh:

- Toàn thể chú ý, nhảy cóc năm trăm cái. Bắt đầu.

- Vâng!

Đội không quân cùng lên tiếng đáp lại, hình như bọn họ đã tập mãi thành thói quen, tất cả đều dùng động tác nhảy cóc cực kỳ tiêu chuẩn để làm nóng người.

- Thành chủ đại nhân.

Bên ngoài cửa Thiên Cức Quan, Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan đang giương cánh bay tới. Hai người từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt Mục Lương.

Mục Lương nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:

- Bây giờ các ngươi mới tới sao?

- Chúng ta vừa mới nói chuyện phiếm với Hoa lão một chút.

Nguyệt Phi Nhan hai tay chống nạnh.

Cô đắc ý dào dạt nói:

- Sau khi lão biết lần hội nghị thánh địa này được tổ chức ở Thành Huyền Vũ, lão đã cả kinh nói không nên lời đó, bây giờ vẫn còn đang ngẩn người đứng ở bên kia kìa.

- Hoa lão?

Mục Lương nhăn mày.

Người tự xưng là Hoa lão này, hình như là khi tuyển binh cho không quân, đã nhân tiện tuyển lão vào làm thủ vệ cho Thiên Cức Quan.

- Chính là ông lão nhất quyết muốn gia nhập vào không quân đó.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

- Ta đã biết.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Thần sắc trên mặt anh nghiêm túc lên, anh cất giọng rõ ràng nói:

- Hi Bối Kỳ, Nguyệt Phi Nhan. Hai người thân là đội trưởng chân chính của không quân, nhưng vì nói chuyện phiếm mà tới muộn.

- Ách...

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ liếc nhau, cả hai đều xấu hổ cúi đầu, không dám đối diện cùng Mục Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận