Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 283: Dùng Thú Lưu Ly đổi Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng

Trên Phố Buôn Bán.
Hạ Nạp Ân mở ra ba đôi cánh sau lưng, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, nói:
- Chúng ta đi về trước, ta sẽ báo lại sự thật tình huống nơi đây cho Thành Chủ, hy vọng có thể thành lập quan hệ giao dịch công bằng.
- Được.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan nhấc lên, gật đầu.
- Vù vù !
Hạ Nạp Ân bay lên trời, ba cặp cánh chim nhẹ nhàng lay động mang hắn bay lên trời cao.
- Tạm biệt.
Hạ Lạc vui vẻ phất phất tay, có hơi thích nơi này.
- Tạm biệt.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã cười.
Cô gái tóc cam cũng đập cánh bay lên trời, đuổi theo bóng dáng của anh mình.
Mã Khắc và nhóm Tuần Vệ ôm bao lớn bao nhỏ đồ vật, từng bước một đi về phía bên ngoài Sơn Hải Quan, Phi Điểu của bọn hắn đang ở bên ngoài.
Nguyệt Thấm Lan thu hồi đôi mắt màu xanh nước biển đang nhìn về hướng bầu trời, nghiêng đầu liếc mắt về hướng Tam Tinh Lâu.
Cô nhìn một hồi, sau đó trùm lên áo bào, xoay người rời khỏi, đi vào Úng Thành.
Một hồi sau, ở cửa Tam Tinh Lâu cửa.
Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư xuất hiện, nhìn hai bóng người đang về phía xa bầu trời.
- Đội trưởng, tình huống có chút không thích hợp, bọn hắn là người của gia tộc Phi Điểu đúng không?
Đạt Tư cau mày nói.
Hắn đã nhận ra cánh sau lưng của hai vị Thiên Sứ Trưởng, đó là đặc điểm biểu tượng của gia tộc Phi Điểu.
- Ừm, nhìn số lượng cánh, chắc là cấp bậc Thiên Sứ Trưởng.
Sắc mặt của Ngõa Nhĩ Cam rất khó coi.
Trong lòng hắn có các loại suy đoán, gia tộc Phi Điểu và thành Huyền Vũ hợp tác kinh doanh lui tới?
- Bọn hắn có thể cũng là đến mua Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng hay không?
Đạt Tư khẩn trương hỏi.
- Có thể.
Ngõa Nhĩ Cam trầm mặt.
- Vậy làm sao bây giờ?
Đạt Tư xiết chặt nắm tay, âm thanh âm u lạnh lẽo nói:
- Thương nhân hành hoang còn lại cũng không nguyện ý mạo hiểm với chúng ta, tinh thạch hung thúcòn thiếu rất nhiều.
Bọn hắn muốn mua 200 con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, mua càng nhiều thì mới có giá thấp, mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.
- Ánh mắt của bọn hắn hạn hẹp, chút mạo hiểm cũng không dám, làm sao kiếm được nhiều tiền?
Ngõa Nhĩ Cam bĩu môi, trong mắt hiện lên tia khinh thường.
Đêm qua, hắn và Đạt Tư có trao đổi với thương nhân hành hoang còn lại, có hơn phân nửa người cảm thấy dùng tất cả hàng hóa, tinh thạch hung thú đi mua Đăng Lung Giáp Trùng quá mạo hiểm.
- Hiện tại phải nghĩ biện pháp mới được.
Đạt Tư lo lắng, đi lòng vòng tại chỗ.
- Dùng Thú Lưu Ly đổi Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.
Ngõa Nhĩ Cam bỗng nói.
- Cái gì?
Đạt Tư biến sắc.
Hắn gấp giọng nói:
- Làm sao có thể dùng Thú Lưu Ly để trao đổi được? Chúng ta còn phải dựa vào nó sinh ra Lưu Ly đi giao dịch.
- Nó đã sắp không xong rồi, ngươi không có phát hiện sao?
Ngõa Nhĩ Cam bất đắc dĩ nói.
Thú Lưu Ly trải qua mấy ngày cho ăn, chẳng những không có dấu hiệu hồi phục, ngược lại bệnh càng nặng thêm.
- Chuyện này…
Đạt Tư há miệng.
- Đi thôi, chúng ta đi Trân Bảo Lâu, thừa dịp Thú Lưu Ly còn chưa có bệnh chết, trước tiên lấy nó ra trao đổi.
Ngõa Nhĩ Cam quay đầu nhìn thoáng qua bọc da thú sau lưng.
- Ai ! chỉ có thể như vậy.
Đạt Tư thở dài, trong lòng hắn hơi luyến tiếc.
Hai người vội vã chạy về hướng Trân Bảo Lâu.
Sau năm phút, hai người lần thứ hai bước vào cánh cửa Trân Bảo Lâu.
- Hoan nghênh quý khách!
Nhân viên mỉm cười, nhận ra hai người là khách ngày hôm qua đã tới.
- Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng còn không?
Đạt Tư liền vội vàng hỏi.
- Vẫn còn.
Nhân viên bán hàng cười gật đầu.
Ngõa Nhĩ Cam cầm lấy bọc da thú, vừa hỏi:
- Chuyện này, có thể dùng linh thú trao đổi không?
- Đây là loại linh thú nào?
Nhân viên kinh dị hỏi, vẫn là lần đầu tiên có người cầm linh thú tới giao dịch.
- Thú Lưu Ly.
Ngõa Nhĩ Cam mở ra bọc da thú.
Hắn thận trọng lấy ra một cái lồng gỗ hình vuông, có kích thước bằng một cái ghế gỗ.
Bên trong lồng gỗ nhốt một con linh thú to bằng đầu người, dựa theo thân thể của nó, bị nhốt bên trong lồng gỗ không lớn cực kỳ uất ức.
Đây là một con linh thú màu trắng tinh, dáng dấp rất giống sóc ở Địa Cầu, chỉ là nó có hai cái đuôi, kích thước thân thể rất giống.
Ánh mắt của nó giống như được làm bằng hai quả cầu thủy tinh, bảy màu.
Lúc này, tinh thần của Thú Lưu Ly rất uể oải, mặt ủ mày chau giống như sắp gần chết đến nơi.
- Con Thú Lưu Ly này dường như sắp chết rồi!
Khuôn mặt của nhân viên bán hàng nghiêm túc nói.
- Không phải, nó, nó chỉ là ăn quá no thôi, đang nằm tiêu hóa thức ăn.
Đạt Tư khéo léo nói.
- Ăn quá no rồi?
Vẻ mặt của nhân viên nghi ngờ.
Cô dùng ngón tay búng lồng gỗ một cái, tò mò hỏi:
- Thú Lưu Ly chủ yếu ăn cái gì?
- Khoáng thạch và thịt.
Tay của Ngõa Nhĩ Cam không nhịn được xiết chặt lồng gỗ.
Sắc mặt của nhân viên bán hàng lộ vẻ bị làm khó, sau đó khuôn mặt của cô nghiêm túc nói:
- Giao dịch này ta không có cách nào quyết định, các ngươi có thể đi gặp Thành Chủ Đại Nhân chúng ta.
Cô nhớ kỹ, Nguyệt Chủ đại nhân đã từng dặn dò qua, nếu có người dùng linh thú tới giao dịch, có thể bẩm báo Phủ Thành Chủ để thành chủ quyết định.
- Gặp mặt thành chủ!
Ngõa Nhĩ Cam chần chừ nói.
- Đúng.
Nhân viên gật đầu, nói:
- Nếu như các ngươi còn muốn giao dịch, hiện tại ta báo người đi Phủ Thành Chủ thông báo một tiếng.
Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư liếc nhau.
- Nếu không suy nghĩ một chút nữa?
Đạt Tư nhỏ giọng, sắc mặt lộ chút kiêng kỵ.
- Không được, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm.
Ngõa Nhĩ Cam lắc đầu, kiên định quyết tâm.
Thú Lưu Ly là thật, không thể giả được, hắn tin tưởng người có ánh mắt đều sẽ cảm thấy hứng thú.
Ngõa Nhĩ Cam trầm giọng nói:
- Vậy thì mời ngươi đi thông báo một tiếng.
- Được, mời hai vị ngồi chốc lát.
Nhân viên bán hàng lễ phép nói.
Sau đó, hắn dặn người khác một chút, liền rời đi Trân Bảo Lâu, vội vã chạy về phía Úng Thành.
Sau mười lăm phút.
Nhân viên bán hàng thở hồng hộc đi tới trước Khu vực Trung ương, bị hộ vệ nơi này ngăn lại.
- Vội vã như vậy là có chuyện gì?
A Mạn giơ tay lên cản ở lối đi.
- Vù vù... Hai vị đại nhân, làm phiền báo cho Thành Chủ Đại Nhân một tiếng, có người cầm linh thú gọi là Thú Lưu Ly tới Trân Bảo Lâu giao dịch.
Nhân viên đó hít sâu một cái nói.
- Ta biết rồi.
A Mạn nghe vậy gật đầu, xoay người bước nhanh về phía Khu vực Trung ương.
Sau năm phút.
A Mạn trở lại dưới Khu vực Trung ương, âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ sau mặt nạ truyền ra:
- Để cho bọn hắn tới Phủ Thành Chủ.
- Vâng, ta biết rồi.
Nhân viên bán hàng ở Trân Bảo Lâu đã vội vàng gật đầu, xoay người bước nhanh trở về.
Bên trong Trân Bảo Lâu.
Ánh mắt của Đạt Tư, Ngõa Nhĩ Cam vẫn rơi vào phía trên Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng trên quầy.
Hai người lại chờ lâu hơn mười phút, nhân viên rời đi mới quay lại.
- Thành Chủ Đại Nhân bảo các ngươi đến Phủ Thành Chủ.
Nhân viên bán hàng thở hổn hển nói.
- Đi thôi.
Tay của Ngõa Nhĩ Cam run một cái, ôm lấy lồng gỗ theo nhân viên này đi ra phía ngoài.
Trong lòng hắn hơi lo lắng, hy vọng thành chủ thành Huyền Vũ không nhìn ra Thú Lưu Ly không thích hợp.
- Ngươi trở về đi, ta dẫn bọn hắn đi vào Phủ Thành Chủ.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai ba người.
Ly Nguyệt mặc Khôi Giáp U Linh xuất hiện.
- Vâng, xin làm phiền ngài.
Nhân viên cung kính nói.
Cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
- Đi thôi, ta mang mấy người các ngươi đi gặp Thành Chủ Đại Nhân.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.
Hai mắt màu bạc của cô dưới khôi giáp quan sát hai người, hơn nữa dừng lại thêm hai ba giây ở trên người Ngõa Nhĩ Cam.
- Được.
Ngõa Nhĩ Cam kinh hãi.
Hắn nhìn không thấu nữ nhân trước mắt mạnh bao nhiêu, một thân khôi giáp ba màu sắc rực rỡ che giấu khí tức.
- Đội trưởng, là linh khí cao cấp.
Đạt Tư thấp giọng nói.
- Ta đã nhìn ra.
Hai mắt của Ngõa Nhĩ Cam rất nóng bỏng, hắn cũng muốn có một kiện linh khí cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận