Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1994: Ta Muốn Làm Tiểu Hầu Gái



Trong ánh mắt kinh ngạc của Già Lực Lỗ, trong thư phòng xuất hiện một mảnh ánh sáng xanh rồi ngưng tụ thành dáng vẻ của Tinh Linh Sinh Mệnh.

- Chị Thấm Lan, có chuyện gì vậy?

Linh Nhi ngọt ngào hỏi.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan lộ ra một nụ cười hiền hòa, cô chỉ về phía Già Lực Lỗ, nói:

- Ta cần ngươi giúp một chuyện, linh hồn của người này đã dơ bẩn, ngươi hỗ trợ tinh lọc được chứ?

- Không thành vấn đề.

Linh Nhi quay đầu nhìn về phía Già Lực Lỗ.

Cô bé bay vòng quanh người đàn ông một vòng, sau khi xác định người trước mắt không phải đại ác nhân thì mới giơ tay ngưng tụ một điểm ánh sáng xanh, nhẹ nhàng rơi xuống trán của lão.

Cơ thể của Già Lực Lỗ run lên, không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Tốt nhất là ngươi đừng lộn xộn, chịu đựng một chút thì tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nhắc nhở.

- Được.....

Già Lực Lỗ mới nói được nửa câu thì ánh sáng xanh đã tiến vào trong cơ thể, có thể rõ ràng cảm nhận được nó đang vọt về phía linh hồn.

Cơ thể của lão run rẩy, linh hồn truyền đến một cơn đau đớn khiến cả người tê dại.

- A ~~~

Lão hét thảm một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Cơn đau nhức đến từ sâu bên trong linh hồn, lúc này lão giống như nhìn thấy linh hồn bị ô nhiễm của mình được một đoàn ánh sáng xanh bao lại, chậm rãi tiêu trừ các đốm đen.

Toàn bộ quá trình giằng co khoảng năm, sáu phút, khi cảm giác đau đớn biến mất thì linh hồn loang lổ của lão cũng được tinh lọc hoàn toàn.

Già Lực Lỗ há to miệng thở phì phò, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, chuyện vừa rồi là chân thật sao?

- Tốt, bây giờ ngươi đã không còn là Hắc Ma Pháp Sư nữa.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ta cảm nhận được...

Già Lực Lỗ há hốc miệng, chẳng phải mọi người đều nói linh hồn không cách nào bị tinh lọc sao?

Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói:

- Hiện tại, ngươi có thể sống một cuộc sống bình thường ở đây, nhưng nếu như sau này ngươi dám phản bội hoặc làm chuyện gì gây bất lợi cho thành Huyền Vũ thì ta sẽ ra lệnh thuộc hạ cắt ngươi thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

Cơ thể của Già Lực Lỗ run lên, vội vã bảo đảm:

- Ta đảm bảo sẽ không làm như vậy, xin thư ký đại nhân hãy yên tâm.

- Ngươi biết chuyện nào liên quan tới Hắc Phượng Hoàng và các Hắc Ma Pháp Sư còn lại thì nói hết đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ừ.

Già Lực Lỗ cố gắng nhớ lại rồi chậm rãi nói những gì mình biết về Hắc Phượng Hoàng và Hắc Ma Pháp Sư.

Nguyệt Thấm Lan đè xuống tinh thạch ma thú ở trên linh khí, ghi âm toàn bộ lời nói của Già Lực Lỗ.

Mười phút sau thì lão mới dừng nói, đã không còn gì để kể nữa.

Nguyệt Thấm Lan hài lòng nhấn vào tinh thạch ma thú trên máy ghi âm, cô dự định chờ Mục Lương trở về sẽ đưa cho anh ấy nghe, thuận tiện cho việc lập kế hoạch tiếp theo.

- Cộc cộc cộc ~

Không bao lâu, cửa thư phòng bị gõ vang lần nữa.

- Đại nhân, có một người tên là Cầm Phi Nhi tới.

Vân Hân ngoan ngoãn nói.

- Để cô bé ấy vào đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Cô nhìn Già Lực Lỗ, thấy hắn lộ ra vẻ mặt khẩn trương, biết người này là cháu gái của lão.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Cầm Phi Nhi cắn môi dưới đi vào thư phòng cùng với Vân Hân.

- Ông nội!

Cầm Phi Nhi nhìn thấy Già Lực Lỗ, lập tức chạy tới ôm hắn.

- Không có việc gì, ngươi không cần sợ.

Già Lực Lỗ vội vã trấn an.

Cầm Phi Nhi bĩu miệng, ủy khuất nói:

- Ta còn cho rằng ông nội đã bị người xấu bắt cóc mất rồi.

- Làm sao có chuyện đó được, ông nội của ngươi rất lợi hại.

Già Lực Lỗ giả vờ nói với giọng điệu thả lỏng.

- Cô bé rất đáng yêu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Cầm Phi Nhi được Già Lực Lỗ trấn an thành công, nghe vậy nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, đôi mắt đẹp sáng lên:

- Ông nội, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?

Nghe vậy, khóe môi của Nguyệt Thấm Lan hơi chút cong lên.

Già Lực Lỗ giải thích:

- Đây là thư ký đại nhân, người quản lý toàn bộ thành Huyền Vũ.

- Chị ấy thật xinh đẹp, có phải chỉ người xinh đẹp mới có thể làm thư ký không?

Đôi mắt to tròn của Cầm Phi Nhi tỏa sáng.

- Khụ khụ, có lẽ là vậy.

Già Lực Lỗ ho khan vài tiếng.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn về phía lão, cười hỏi:

- Thú vị đấy, cô bé không biết chuyện về Hắc Phượng Hoàng à?

- Không biết.

Già Lực Lỗ lắc đầu.

- Tốt lắm, cô bé sẽ ở lại cung điện làm tiểu hầu gái, vừa lúc ta đang thiếu người.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Chuyện này không được!

Già Lực Lỗ vội vàng lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh hỏi:

- Thế nào, ngươi sợ ta sẽ hại cô bé à?

- Không phải! Chỉ là… chỉ là... Phi Nhi còn phải đến trường học, không thể tới làm hầu gái được.

Già Lực Lỗ kiên trì giải thích.

- Làm hầu gái ở cung điện có thể học được nhiều thứ hơn, còn có thể tăng cao thực lực.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Có lương không?

Cầm Phi Nhi đột nhiên lên tiếng hỏi.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Cao gấp mười lần lương tháng của ông nội ngươi.

- Vậy được rồi, ta muốn làm tiểu hầu gái.

Cầm Phi Nhi nghe vậy không khỏi há hốc mồm, sau đó ra quyết định.

Già Lực Lỗ thấy không thể vãn hồi được nữa, chỉ có thể chán nản đáp ứng.

- Ngươi có thể tới làm việc ở Chủ Thành, sau này cũng thuận tiện gặp cô bé.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng nói.

Cô làm như vậy là vì thuận tiện giám thị Già Lực Lỗ, đồng thời nếu Hắc Phượng Hoàng tới tìm lão thì cô cũng có thể biết ngay được.

- Được.

Già Lực Lỗ nghe vậy thì trong lòng mới thở phào một hơi, chứng minh Nguyệt Thấm Lan sẽ không có ác ý đối với Cầm Phi Nhi.

………..

Thánh Thành trên hải đảo, sâu bên trong kênh Sương Mù

Sáng sớm.

- A cáp ~~~

Hi Sắt ngáp một cái rồi dụi mắt ngồi ở trên giường, bên cạnh là Hi Phù Ni vẫn còn đang ngủ say.

- Chị à, mau dậy đi, đừng ngủ nữa.

Hi Sắt lay tay của chị gái vài cái.

- Có chuyện gì vậy?

Hi Phù Ni mắt nhắm mắt mở lên tiếng, mờ mịt nhìn về phía em gái.

Hi Sắt ngây thơ nói:

- Ngươi mau dậy đi, chúng ta phải mau chóng thu dọn đồ đạc, trong nhà còn có rất nhiều thứ chưa dọn dẹp đâu.

- A, sớm như vậy sao?

Hi Phù Ni miễn cưỡng lên tinh thần, chống tay lên giường để ngồi dậy.

Kể từ khi hai chị em biết có thể rời khỏi hải đảo thì hưng phấn đến mức ngủ không được, mãi cho đến qua nửa đêm thì cả hai mới mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không hay.

- Không còn sớm nữa, trời sắp sáng rồi.

Hi Sắt thanh thúy nói.

- Trời vẫn còn chưa sáng đâu...

Hi Phù Ni co giật khóe miệng.

- Nhanh lên nào, đừng để cho Mục Lương và những người khác chờ chúng ta.

Hi Sắt nói xong lập tức xốc chăn bằng da thú lên.

Hi Phù Ni bất đắc dĩ, đành phải chậm rì rì xuống giường.

Hai người rửa mặt một chút, vuốt tóc mái ra sau và ghim lại bằng lược cài, sau đó lấy vài cái túi da thú rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận