Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 395: Chỗ Không Nên Đi

Cung điện Khu Vực Trung Ương thành Huyền Vũ, đám người Bối Nhĩ đang ở trong Thiên Điện.
Lan Đế ăn sáng xong thì nằm trên ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn về phía Lỵ Lỵ đang cắt móng tay.
Nửa khuôn mặt của cô đang chôn trên ghế sa lon, ngây thơ lên tiếng hỏi:
- Lỵ Lỵ, hôm nay chúng ta có đi ra ngoài không?
- Đi đâu?
Lỵ Lỵ buông dao nhỏ xuống, hài lòng thổi một hơi, đôi mắt đánh giá ngón tay thon dài.
- Ta cũng không biết, Tam Trưởng Lão đi ra ngoài cũng không bảo chúng ta.
Lan Đế trở mình, đôi mắt màu hổ phách đờ ra nhìn chằm chằm trần nhà.
Các cô đã ở thành Huyền Vũ ba ngày, ngày hôm qua đi Phố Buôn Bán, những cửa hàng ở nơi đó đều đã đi dạo một lần.
- Cũng không biết Tam Trưởng Lão đi đâu...
Lỵ Lỵ thở dài, Tam Trưởng Lão không ở đây, cô luôn cảm thấy không có sức ở thành Huyền Vũ, liền nhăn mũi thon lại, buồn rầu nói thầm một câu:
- Cũng không biết Mễ Á chạy đi đâu rồi.
- Lỵ Lỵ, nếu không chúng ta đi hỏi Tiểu Lan một chút?
Lan Đế ngồi dậy, đưa tay sửa sang lại mái tóc ngắn màu nâu bị ngủ loạn.
- Cũng tốt, đi ra ngoài một chút.
Lỵ Lỵ gật đầu, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
- Chờ chút đã.
Lan Đế nhảy xuống ghế sô pha, xỏ giày đi ra phía ngoài.
Hai người trở lại đại sảnh Cung Điện, tìm được tiểu hầu gái đang canh giữ cửa phòng làm việc.
- Tiểu thư Lỵ Lỵ, tiểu thư Lan Đế, có chuyện gì không?
Vệ Ấu Lan nhẹ nhàng hỏi.
- Chúng ta muốn đi ra ngoài một chút nhưng không biết đi nơi nào thì tốt.
Lan Đế vô thức nhỏ giọng nói.
Vệ Ấu Lan suy nghĩ một chút, sau đó ôn nhu đề nghị:
- Có thể đi ngoại thành, nơi đó có siêu thị, các ngươi có thể đi xem.
- Siêu thị?
Lỵ Lỵ chớp chớp đôi mắt màu xanh sẫm, nhẹ giọng hỏi:
- Ở đâu?
Vệ Ấu Lan đáp lại với giọng trong trẻo:
- Bên cạnh quảng trường nhỏ ở khu vực ngoại thành, tòa nhà lớn nhất chính là siêu thị.
- Ngươi dẫn chúng ta đi được không?
Lan Đế hỏi.
- Không được, hôm nay chỉ có ta ở lại canh giữ, không đi được.
Vệ Ấu Lan lắc đầu nói.
Ba Phù và Tiểu Mật đang huấn luyện và học tập, đây là môn học bắt buộc của hầu gái đảm nhiệm chiến đấu.
- Được rồi, vậy tự chúng ta đi được.
Đôi mắt màu hổ phách Lan Đế sáng lên.
Lỵ Lỵ nhếch miệng lên, tiểu hầu gái không rảnh, có nghĩa là hôm nay hai người ra ngoài sẽ không có người đi theo.
Hai ngày trước, các cô rời khỏi cung điện, lúc nào bên cạnh cũng sẽ có một tiểu hầu gái đi theo.
Hai cô hiểu rõ, đây là để đề phòng các cô đi tới chỗ không nên đi.
- Chú ý an toàn.
Vệ Ấu Lan ôn nhu nhắc nhở.
- Được rồi.
Lỵ Lỵ và Lan Đế liếc nhau, hai người xoay người rời khỏi, đi ra ngoài cung điện Khu Vực Trung Ương.
Lúc đi qua cửa lớn Khu Vực Trung Ương, hộ vệ canh cổng của Khu Vực Trung Ương liếc nhìn hai người một cái, không có ngăn cản.
- Đi thôi.
Lan Đế lặng lẽ thở phào nói.
- Đi nhìn siêu thị trước đã.
Lỵ Lỵ quyết định nói.
Lan Đế dừng bước chân lại, nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi biết đi như thế nào không?
- Tiểu Lan nói ở chỗ quảng trường nhỏ, chúng ta cứ đi tới quảng trường nhỏ trước đã rồi lại tìm.
Lỵ Lỵ nhìn về phía khu nhà ngoại thành, quảng trường nhỏ ở đâu?
- Ta bay lên nhìn một chút.
Lan Đế hồn nhiên nói.
Cô đi về phía trước hai bước, duỗi thẳng hai tay, cơ thể giống như con quay xoay mấy vòng.
Chờ tới lúc cô gái tóc nâu dừng lại, cô đã biến thành ưng lớn, đập cánh phóng lên trời, bay về phía chỗ cao nhìn xuống cả tòa ngoại thành.
Lỵ Lỵ ngửa mặt nhìn, bên trong đôi mắt màu xanh sẫm cực kỳ hâm mộ, rất hâm mộ người biết bay, bay lượn là thứ rất tự do, là chuyện vui sướng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến CÔ thích Ốc Đảo, bởi vì nó nổi bồng bềnh giữa không trung.
Lan Đế xoay quanh vài vòng trên không trung, một lát sau mới đáp xuống, đáp trên mặt đất đứng vững.
Cánh khổng lồ che kín cơ thể, lại bày ra dáng vẻ sau khi khôi phục thành hình người, cánh biến trở về hai cánh tay mảnh khảnh.
- Thấy rồi, vị trí ngay giữa ngoài thành, nơi đó có một quảng trường.
Lan Đế hưng phấn nói.
- Ngươi dẫn đường đi.
Lỵ Lỵ thu lại vẻ hâm mộ trong mắt.
- Sang bên này.
Trong miệng Lan Đế hừ một tiếng không rõ nghĩa, bước nhanh về phía trước.
Hai cô đi về hướng quảng trường nhỏ ngoài thành.
Mười lăm phút sau, hai người đi vào quảng trường nhỏ, nơi đây rất náo nhiệt, nhiều người đi đường lui tới.
- Siêu thị, siêu thị...
Lan Đế dừng bước lại, nhìn xung quanh quảng trường nhỏ.
- Chắc là nơi đó!
Lỵ Lỵ thanh thúy nói.
Cô giơ tay chỉ hướng tòa nhà lớn nhất, chiếm diện tích hơn một nghìn mét vuông.
- Chắc là nó.
Đôi mắt đẹp của Lan Đế sáng lên.
Hai cô cất bước đi tới, đứng lại trước cửa ra vào siêu thị.
Lan Đế nhìn lên bảng hiệu trên cửa, nhẹ giọng thì thầm:
- Siêu thị Huyền Vũ, chính là chỗ này.
- Đi vào thôi, bên trong hình như rất náo nhiệt.
Lỵ Lỵ đã cất bước đi vào trong, tò mò quan sát hoàn cảnh và bố cục bên trong siêu thị.
- Lớn quá, thật là nhiều người.
Lan Đế khẽ nhếch lên đôi môi hồng.
Bên trong siêu thị có rất nhiều quầy hàng, bên trên bày biện đầy đồ vật, đều có đủ loại kiểu dáng.
- Thơm quá, là mùi của bánh bích quy.
Lan Đế ngửi một cái, quay đầu nhìn quầy hàng phía bên trái, nơi đó cũng có một cửa hàng bán bánh bích quy.
Ngày hôm qua khi các cô đi Phố Buôn Bán, nơi đó cũng có một cửa hàng bán bánh bích quy.
- Tới đó mua chút gì ăn đi?
Cô nhìn về phía cô gái tóc màu xanh sẫm.
Lỵ Lỵ nhún vai:
- Tùy ngươi.
Lan Đế đi tới trước quầy, nhìn thấy rất nhiều vị bánh bích quy, lặng lẽ nuốt nước miếng.
- Tiểu thư muốn mua bánh bích quy sao?
Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi.
- Bán thế nào vậy?
Bàn tay nhỏ của Lan Đế bỏ trên túi, bên trong có một ít tinh thạch hung thú.
- Có nhiều vị bích quy khác nhau, giá cũng không giống nhau.
Nhân viên thuần thục báo giá cả:
- Ví dụ như bánh bích quy vị trà Tinh Thần, một cân cần hai đồng Huyền Vũ, vị cà chua, vị khoai lang, một cân chỉ cần 1 đồng Huyền Vũ.
Lan Đế bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta không có đồng Huyền Vũ, chỉ có tinh thạch hung thú thôi.
Cô đã sống hai ngày ở thành Huyền Vũ nên cũng có sự hiểu biết nhất định đối với nơi đây.
Ở Phố Buôn Bán không chấp nhận lấy vật đổi vật, chỉ nhận tinh thạch hung thú và đồng Huyền Vũ để tiến hành trao đổi.
Tất nhiên cũng có thể đi đến Trân Bảo Lâu hoặc Ngân Hàng, lấy vật phẩm đổi lấy tinh thạch hung thú hoặc đồng Huyền Vũ, lại tiến hành giao dịch.
- Tiểu thư, siêu thị chỉ lấy đồng Huyền Vũ, không thu tinh thạch hung thú.
Nhân viên bán hàng áy náy lắc đầu, chuyển giọng nói:
- Nhưng các ngươi có thể đi tới Ngân Hàng, sau đó đổi tinh thạch hung thú thành đồng Huyền Vũ.
- Ngân Hàng ở đâu?
Lan Đế lập tức hỏi.
- Ở bên cạnh Tuần Cảnh Vệ.
Nhân viên này mỉm cười nói.
Lan Đế ngạc nhiên, lại hỏi:
- Tuần Cảnh Vệ ở đâu?
Nhân viên lộ ra lễ phép mỉm cười.
- À, chúng ta vẫn chưa quen thuộc thành Huyền Vũ lắm.
Lan Đế chê cười nói.
- Các ngươi không phải là người ở thành Huyền Vũ sao?
Nhân viên bán hàng hiếu kỳ hỏi.
- Không phải, tạm thời dừng lại mà thôi.
Lan Đế lắc đầu nói.
Nhân viên bán hàng nói với giọng đáng tiếc:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, thành Huyền Vũ là nơi tốt như vậy.
Lan Đế và Lỵ Lỵ liếc nhau, không cách nào phủ nhận.
- Ra khỏi siêu thị thì quẹo trái, rồi đi thẳng là có thể nhìn thấy Ngân Hàng, trên cửa có bảng hiệu.
Nhân viên bán hàng kiên nhẫn nói.
- Cảm ơn.
Lan Đế hồn nhiên cảm ơn.
- Chúng ta đi Ngân Hàng trước.
Lỵ Lỵ gật đầu, cô cũng rất tò mò về Ngân Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận