Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 899: Lão Nghĩ Rằng Ai Muốn Gặp Thành Chủ Đại Nhân Là Có Thể Dễ Dàng Gặp Được Hay Sao?



Mễ Nặc tiếp nhận tạp dề do Mục Lương cởi ra, giũ phẳng phiu sau đó treo lên giá.

Anh rời khỏi phòng bếp, trở lại Thiên Điện, anh cầm lấy quần áo mới từ tay cô hầu gái nhỏ sau đó mặc vào.

Bên kia, đám người Đại trưởng lão của Ốc Đảo đang ngồi xe ngựa đi vào thành, chạy ở đi trên đường chính thông khu Trung Ương. Trong xe, Đại An Ti vẫn đang nhìn chằm chằm vào đám người Bối Nhĩ Liên, không khí trong xe vô cùng im lặng.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Đại trưởng lão với Tứ trưởng lão của Ốc Đảo còn chưa tán đi, bọn họ bị những cây xanh hai bên đường làm cho ngạc nhiên quá mức.

Từ khi xuyên qua Sơn Hải Quan, vẻ kinh ngạc trên mặt ba người vẫn chưa mất đi. Sau khi xuyên qua Úng Thành, lọt vào trong tầm mắt của bọn họ chính là hàng cây xanh liếc mắt không nhìn thấy cuối, thật sự hấp dẫn ánh mắt của người khác.

- Biến hóa của nơi này quá lớn.

Bối Nhĩ Liên sợ hãi than.

Đại An Ti nhìn cô một cái, không nói gì.

- Vì sao thành Huyền Vũ có nhiều cây xanh như vậy?

Đại trưởng lão trầm giọng hỏi. Đại An Ti liếc Đại trưởng lão, lạnh nhạt đáp:

- Ta không biết.

-..

Đại trưởng lão cảm thấy nực cười, nhưng bên cạnh là người xa lạ cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Đại An Ti không để ý tới họ nữa, về bí mật của những cây xanh này, nếu không được Mục Lương cho phép ai dám nói bên ngoài? Cô nghiêng đầu nhìn về phía chân của Tứ trưởng lão, nơi đó có một lồng sắt được bao phủ bởi da thú.

Xe ngựa chạy rất nhanh, khoảng cách tới khu Trung Ương càng ngày càng gần.

Hai mươi phút sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa lớn của Khu Trung.

- Tới rồi, mọi người xuống xe đi.

Đại An Ti ra hiệu, cô xuống xe trước. Ba người Đại trưởng lão của theo sát phía sau cô. Mọi người đã đứng trước cổng khu Trung Ương.

Đại An Ti bình tĩnh nói:

- Muốn tiến vào Trung Ương, cần nhận kiểm tra, hy vọng các vị phối hợp.

- Được.

Bối Nhĩ Liên gật đầu.

Cô đã sống ở khu vực Trung Ương một khoảng thời gian, dĩ nhiên là biết quy củ này.

Mấy người đi vào bên trong Trung Ương, hộ vệ nơi này đi lên phía trước, ngăn cản mấy vị trưởng lão. Sau khi kiểm tra toàn thân, mấy vị trưởng lão mới được cho đi, thành công tiến vào khu Trung Ương. Đại trưởng lão vẫn giữ được bình tĩnh, tuy rằng hơi bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì.

Sau khi tiến vào Trung Ương, Tứ trưởng lão lựa chọn câm miệng toàn bộ hành trình.

Lần trước khi hắn tiến vào nơi này, suýt chút nữa đã chọc cho Mục Lương tức giận, lúc này, hắn quyết tâm giữ im lặng, người khôn ngoan thì không nên nhiều lời.

- Bọn nhỏ cũng ở nơi này?

Đại trưởng giả nghiêng đầu nhìn về phía Bối Nhĩ Liên.

Bối Nhĩ Liên lắc đầu, giải thích nói:

- Không có, bọn nhỏ đều ở Viện Mồ Côi, bên kia còn có trường học ở gần khu dân cư nữa.

- Tối nay, chúng ta cùng đi xem bọn nhỏ đi.

Đại trưởng lão bình thản nói.

- Vâng, có thể.

Bối Nhĩ Liên chậm rãi gật đầu.

Đại trưởng lão nghiêng đầu tiếp tục hỏi:

- Nơi nghiên cứu cây xanh của chúng ta ở nơi nào?

- Ở tầng một.

Bối Nhĩ Liên đưa tay ra hiệu về phía một loạt sân bên tay phải.

- Đi xem.

Đại trưởng lão muốn ngừng lại hành trình, để đi tới sân của nhân viên nghiên cứu Ốc Đảo trước.

- Thành chủ đại nhân đang đợi các người, các người muốn đi đâu vậy?

Đại An Ti ung dung nhắc nhở.

Đại trưởng lão đang muốn quay đi lại dừng chân, trầm mặc một hồi.

Bối Nhĩ Liên trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Đại trưởng lão, chờ gặp Mục Lương xong, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để đi gặp bọn họ.

- Vậy chúng ta gặp Mục Lương các hạ trước đi.

Sắc mặt Đại trưởng lão không chút thay đổi nói.

Lần này tới là có việc cần thỉnh cầu người ta, không thể đắc tội thành chủ Thành Huyền Vũ, tránh lưu lại ấn tượng không tốt cho họ.

- Xin theo ta đến.

Đại An Ti xụ mặt, cất bước đi về hướng thang vận chuyển.

Nếu vừa rồi mà Đại trưởng lão còn cố tình muốn xuống tầng một trước, chắc chắn cô sẽ báo lại chi tiết chuyện này với Mục Lương. Loại người vô lễ như vậy, thành Huyền Vũ sẽ không hoan nghênh đối phương.

Lão nghĩ rằng ai muốn gặp thành chủ đại nhân là có thể dễ dàng gặp được hay sao?

………

Tiếng ồn ù ù ù của thang vận chuyển dừng lại ở trên tầng tám Trung Ương.

Đám người đại trưởng lão Ốc Đảo bước ra khỏi thang vận chuyển, tò mò ngắm nhìn tầng tám Trung Ương. Đại trưởng lão Ốc Đảo nhìn xung quanh, đây là nơi thành chủ Huyền Vũ ở sao?

- Đi theo ta.

Đại An Ti giơ tay ra hiệu, rồi sải bước về phía Cung điện.

Đại trưởng lão Ốc Đảo rũ mắt, kiến trúc của tòa Cung điện này trông rất là xa hoa tráng lệ, tốt hơn rất nhiều so với Ốc Đảo. Bước vào trong Cung điện, Đại An Ti dẫn theo mấy người đi đến phòng khách.

Cô đưa tay ra hiệu:

- Các vị, xin đợi ở đây một lát, ta đi mời thành chủ đại nhân.

- Được.

Đại trưởng lão gật đầu, Đại An Ti rời khỏi phòng khách và đi đến phòng sách.

Tiểu hầu gái bưng trái cây và nước trà tới, đặt trước mặt các vị trưởng lão Ốc Đảo. Trà Tinh Thần tỏa ra hương thơm thoang thoảng, dần dần bay đến.

Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, tinh thần lão phấn chấn lên

Tứ trưởng lão nhìn cái lồng chứa hung thú, ủ rũ nói:

- Cũng không biết linh thú này có thể đổi một con Thủy Tinh Ngư không...?

- Lát nữa sẽ biết thôi.

Đại trưởng lão rũ mắt xuống, từ từ thưởng thức trà Tinh Thần, Bối Nhĩ Liên nhìn Tứ trưởng lão căn dặn:

- Tứ trưởng lão, lát nữa ngươi bớt nói lại đi.

-...

Tứ trưởng lão nén nhịn trong lòng, nhưng cũng nghiến răng gật đầu.

Bảo hắn nói?

Không, cho dù là ép hắn nói, hắn cũng không định mở miệng

- Ừm, bớt nói lại để tránh làm hỏng chuyện.

Đại trưởng lão gật đầu đồng ý.

-...

Sắc mặt của Tứ trưởng lão càng trở nên tối sầm, Bối Nhĩ Liên nói hắn cũng thôi, không ngờ Đại trưởng lão cũng nói. Hắn đột nhiên rất ngưỡng mộ Nhị trưởng lão ở lại Ốc Đảo, ít nhất cũng không cần đứng ngồi không yên ở nơi này.

Không lâu sau, có tiếng bước chân từ bên ngoài phòng khách truyền đến.

Cộp cộp cộp... Cửa phòng khách bị đẩy ra.

Mục Lương bước vào, theo sau là Hồ Tiên và Diêu Nhi. Đại trưởng lão nhướng mắt, lão vô thức đứng lên.

Mục Lương điềm nhiên bước vào, nhưng bầu không khí ở trong phòng đang rất nặng nề.

Anh ngồi ở trên ghế chính, giọng anh bình tĩnh ra hiệu:

- Không cần khách sáo, ngồi đi.

-...

Đại trưởng lão giật giật khóe miệng, trong lòng lão thầm mắng một tiếng ‘chẳng ra gì’.

Tứ trưởng lão càng cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn Mục Lương.

- Tiểu Mật, thêm trà.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Tiểu Mật bước vào phòng khách, bưng ấm trà rót đầy trà nóng vào ly cho ba vị trưởng lão.

- Cảm ơn.

Bối Nhĩ Liên lịch sự đáp.

- Mấy vị lần này đến đây có chuyện gì?

Mục Lương đi thẳng vào chủ đề, không cho cơ hội hỏi thăm.

-...

Khóe mắt Bối Nhĩ Liên giật giật.

Vốn dĩ cô còn muốn tám chuyện, làm thân một chút rồi mới tiếp tục bàn, bây giờ đành phải xua tan ý nghĩ đó thôi.

Bối Nhĩ Liên đứng dậy vươn tay ra hiệu:

- Mục Lương các hạ, vị này là Đại trưởng lão Ốc Đảo của bọn ta.

Mục Lương nhìn Đại trưởng lão Ốc Đảo, gật đầu, coi như chào hỏi.

- Các hạ, bọn ta mang theo linh thú, hoàn thành giao dịch lần trước đã bàn.

Bối Nhĩ Liên chỉ về cái lồng da thú trên mặt bàn.

Đôi mắt đen của Mục Lương hơi sáng lên, nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn không thay đổi, khiến người ta không nhận ra được cảm xúc thay đổi trong anh.

Tứ trưởng lão đứng dậy, vén cái lồng da thú ra, để lộ con linh thú bên trong lồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận