Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 261: Đến Rừng Vạn Khô

Hi Bối Kỳ đáp xuống đất và thu cánh lại, cặp mắt màu đỏ máu trở lại thành màu vàng.
Cô hưng phấn nói:
- Ta nhìn thấy Rừng Vạn Khô rồi, ngay ở phía trước.
- Đã có thể nhìn thấy Rừng Vạn Khô rồi sao?
Tinh thần của Mục Lương chấn động.
- Ừm, ngay ở phía trước.
Hi Bối Kỳ dùng sức gật đầu.
Mục Lương nhíu mày hỏi:
- Ngươi đưa ta bay lên để nhìn thử xem?
- Vâng.
Khuôn mặt Hi Bối Kỳ ửng đỏ.
Hai đôi mắt của cô lại trở thành màu đỏ máu, đôi cánh dang rộng ra và để lại một cái bóng trên mặt đất.
Thực lực của cô gái tóc vàng sau khi tăng lên, đôi cánh ở sau lưng cũng trở nên lớn hơn.
Hi Bối Kỳ cẩn thận từ phía sau lưng Mục Lương ôm lấy, đập cánh một cách dữ dội.
Hai người bay lên trên trời, cách thành Huyền Vũ ngày càng xa, độ cao ít nhất cũng phải 300 tới 400 mét.
- Rừng Vạn Khô ở ngay trước mặt.
Hi Bối Kỳ lên tiếng nhắc nhở.
Tóc trước trán của Mục Lương bị gió thổi bay lên, cũng nhìn thấy nơi gọi là Rừng Vạn Khô rồi.
Phía chân trời có một bóng đen, bao trùm toàn bộ đường chân trời, không thể nhìn thấy phần dưới cùng.
Dưới tầm nhìn cường đại của Mục Lương, có thể nhìn thấy rõ đường nét của bóng đen, đó là những trụ đá vừa to vừa thẳng tắp.
Theo tầm mắt, Rừng Vạn Khô thật sự là nơi ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, mỗi một trụ đá đều trơ trụi, không có một chút màu xanh nào cả.
- Vù vù !
Phía trên bầu trời của Rừng Vạn Khô còn có gió to thổi mạnh, thổi cát bay đầy trời.
- Môi trường này, thật là ác liệt.
Mục Lương nhíu mày.
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nhắc nhở:
- Chúng ta nên xuống dưới thôi, đi đến phía trước bão cát sẽ rất lớn.
- Được, trở về thôi.
Mục Lương gật đầu.
Hi Bối Kỳ nhanh chóng giảm độ cao xuống, rất nhanh mang anh trở về thành Huyền Vũ.
- Phía trước chính là Rừng Vạn Khô sao?
Mọi người liền vội vàng hỏi.
Mục Lương gật đầu đáp:
- Đoán chừng còn phải một khoảng thời gian nữa mới đến được.
Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa, đừng thấy Rừng Vạn Khô gần như thế, nhưng trên thực tế cần phải đi bộ cả một hai tiếng đồng hồ.
- Chúng ta phải làm sao để đi qua Rừng Vạn Khô?
Âm thanh lạnh nhạt của Ly Nguyệt vang lên.
Dù sao, Rừng Vạn Khô cũng đều là những đỉnh núi đá rậm rạp, Rùa Đen căn bản là không thể đi vào nơi đó.
Cách duy nhất đó chính là một nhóm người đi bộ vào Rừng Vạn Khô, tìm bắt chim lớn bay đến thành Phi Điểu.
Ngôn Băng rõ ràng đã nghĩ đến điểm này, lạnh lùng nói:
- Ta có thể dẫn theo một nhóm người tiến vào tìm thành Phi Điểu không?
- Ai nói Tiểu Huyền Vũ không thể đi qua?
Chân mày của Mục Lương cau lại.
- Tiểu Huyền Vũ có thể đi qua được? Vậy phải qua như thế nào?
Ly Nguyệt ngạc nhiên nói.
Phía trước rất nhanh sẽ không còn đường đi nữa, hình thể của Rùa Đen quá lớn, không thể đi qua được.
- Lẽ nào bay qua giống như ta?
Hi Bối Kỳ nửa đùa nửa thật nói.
- Không cần phiền phức như vậy, ở quên của ta có một câu nói.
Trên mặt Mục Lương nở một nụ cười khó hiểu.
Anh nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của mọi người, thản nhiên nói:
- Trước đây đều là không có đường, nhiều người đi thì sẽ thành đường mà thôi.
Anh đồng thời truyền lại ý niệm đó cho Tiểu Huyền Vũ.
- Ngao ngao !
Rùa Đen ngẩng mặt lên trời kêu hai tiếng.
Một hai tiếng sau.
Huyền Vũ đi đến Rừng Vạn Khô, bước chân không dừng, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
- Rầm rập !
Bước đầu tiên đạp xuống, phía trên mặt đất cuồn cuộn, giống như là có một con rồng đang lăn lộn trong lòng đất.
Những cột đá to lớn đang đứng thẳng ầm ầm đổ xuống, bụi bốc lên cao vài mét.
Bước thứ hai đạp xuống, Tiểu Huyền Vũ tiếp tục phát động năng lực, trụ đá phía trước đều bị san bằng.
Theo bước đi của Rùa Đen, mọi thứ nó đi qua đều bằng phẳng.
Những con hung thú trốn núp trong bóng tối đều dồn dập hốt hoảng bỏ chạy, sợ chậm một bước, thì sẽ bị giẫm chết.
- Chuyện này...
Mọi người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn rừng đá bị đẩy ra, phía trước đang bị cưỡng chế mở ra một con đường rộng vài trăm mét.
Gần tối, bên trong Rừng Vạn Khô.
Những trụ đá khổng lồ và được phân bố dày đặc, ở giữa những trụ đá trơ trụi, có một nhóm người đang đi về phía sâu trong Rừng Vạn Khô.
Bọn hắn là những thương nhân hành hoang, đội ngũ có tổng cộng hơn bốn mươi người, toàn bộ đều là đàn ông.
Bọn hắn đa số đều có thể chất khỏe mạnh, đó là vì hàng năm đều bôn ba đi lại ở bên ngoài, thân thể cũng được rèn luyện ở mức nhất định.
Còn có một phần nguyên nhân khác, đó là người mỏng manh thì không thể làm thương nhân hành hoang được.
Nếu như trong đội ngũ có người bị bệnh bị thương, thì người đó sẽ bị bỏ lại ở một thành lớn hoặc một bộ lạc, không cho phép tiếp tục liên lụy đến những người trong đoàn.
Những người ấy đều đem theo những bọc da thú căng phồng, bên trong chứa các loại như da và xương của hung thú.
Những thứ đó đều do bọn hắn mua được từ một vài bộ lạc, chuẩn bị vận chuyển đến các thành lớn, có thể bán được giá cao.
Đây chính là thương nhân hành hoang, lăn lộn ở các bộ lạc và các thành lớn, kiếm tiền lời bằng cách mua đi bán lại với giá chênh lệch.
- Trời sắp tối rồi, đi thêm một khoảng về phía trước, xem có thể tìm được một hang động để qua đêm hay không.
Khuôn mặt của Ngõa Nhĩ Cam nghiêm túc nói.
Hắn chính là đội trưởng của đoàn thương nhân hành hoang này, cũng là lão đại của bọn hắn, là một gã cường giả cấp 6.
Bởi vì thường xuyên màn trời chiếu đất, nên lớp da bên ngoài của hắn đều đã khô nứt.
- Còn thời gian một ngọn lửa, trời sẽ tối đen.
Đạt Tư nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn là người chỉ huy thứ hai của đội thương nhân hành hoang, cũng chính là đội phó, thực lực đã là đỉnh phong cấp 5.
- Phải tìm được chỗ để qua đêm, hãy tăng tốc lên.
Ngõa Nhĩ Cam quay đầu rống lên một tiếng.
- Vâng.
Tiếng đáp lại vang lên thưa thớt từ trong đội ngũ.
Bọn hắn đều đã rất mệt mỏi, đi nhanh trong Rừng Vạn Khô, cho dù là ban ngày cũng cần có tinh thần cực kỳ tỉnh táo, nếu không sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm mà bản thân không biết.
Đạt Tư cũng thúc giục:
- Không muốn chết thì đi nhanh lên, buổi tối ở Rừng Vạn Khô có bao nhiêu nguy hiểm, chắc các ngươi cũng biết.
Lời ấy quả thật đã làm cho tốc độ đội ngũ nhanh hơn.
Đêm tối ở Rừng Vạn Khô, đó chính là thế giới của các hung thú, cũng chính là ác mộng của những người đi vào nơi này.
- Nhanh lên một chút, trời sắp tối rồi.
Ngõa Nhĩ Cam cảm thấy lo lắng, trước mắt toàn là bụi mù mịt, màn đêm đã sắp buông xuống.
Đạt Tư cũng trầm mặt, lần này sẽ không xui xẻo như thế chứ, trước khi trời tối cũng không thể tìm được hang động qua đêm?
Không lâu sau, trời tối.
Bước chân của Ngõa Nhĩ Cam dừng lại, khuôn mặt đen lên tiếng:
- Tất cả hãy dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ, nhóm lửa qua đêm.
- Vâng.
Đội thương nhân hành hoang dừng bước, để bọc da thú xuống, bắt đầu nghỉ ngơi và hồi sức tại chỗ, chuẩn bị nhóm lửa qua đêm.
Đêm tối buông xuống, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt của những thương nhân hành hoang, nhưng còn ở bên ngoài ngọn lửa, là một màn đen vô hình.
- Có gì đó không ổn.
Đạt Tư nghiêng đầu nhìn về phía lão đại.
- Ngươi cũng nhận ra?
Ngõa Nhĩ Cam trầm mặc hỏi.
Đạt Tư gật đầu, vẫn nhìn những mảng đen xung quanh, kỳ quái nói:
- Chỗ này quá an tĩnh, không giống màn đêm của Rừng Vạn Khô.
- Đúng vậy, quá an tĩnh, thậm chí xung quanh đây ngay cả con Muỗi Dạ Ma cũng không có.
Ngõa Nhĩ Cam không hiểu nói.
Muỗi Dạ Ma là một trong những con hung thú hoạt động về đêm, thực lực của nó phổ biến ở cấp bậc thấp.
Sở dĩ nó khiến người khác kiêng kỵ, đó là bởi vì Muỗi Dạ Ma là một hung thú hoạt động tập thể, mỗi lần xuất hiện đều là một đàn, ít thì là mười mấy con, nhiều thì là hàng trăm hàng ngàn con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận