Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3472: Liền cùng như bị điên. (2 càng ). (length: 7611)

Ở sâu trong chiến trường Hoang Cổ của 98 giới Hạ Giới.
Cửa tiếp dẫn không hề có dấu hiệu mở ra, ba bóng người xuất hiện bên trong cánh cửa, từng bước bước ra ngoài. Chỉ là mặc kệ bọn hắn có cố gắng tiến gần đến đâu, vẫn không cách nào đi ra khỏi cửa tiếp dẫn.
"Cửa tiếp dẫn của 98 giới Hạ Giới xảy ra vấn đề rồi, chúng ta không thể nào giáng lâm xuống Hạ Giới."
Một trong ba bóng đen kinh ngạc nói.
"Thử lại lần nữa."
Một bóng đen khác trầm giọng nói.
Ba người lại lần nữa hợp lực mở cửa tiếp dẫn, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn mở ra.
Bóng đen thấp bé lạnh lùng nói: "Tại sao có thể như vậy, những cửa tiếp dẫn ở các Hạ Giới khác trước đây chưa từng gặp phải vấn đề."
"Ai mà biết được, về bẩm báo với Nhị Trưởng Lão thôi, cần phải xây mới một cánh cửa tiếp dẫn khác, nếu không sẽ không thể nào thu được đại dược."
Bóng đen vừa lên tiếng trước nhất quả quyết nói.
"Ừ, cũng chỉ có thể vậy thôi."
Hai bóng đen còn lại đồng ý, xoay người rời khỏi cửa tiếp dẫn.
"~~~"
Cánh cửa tiếp dẫn tan biến, chiến trường Hoang Cổ khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Ở trong hậu hoa viên cao nguyên của Huyền Vũ Đế Quốc.
Hi Nguyệt đã sớm tỉnh dậy khi cửa tiếp dẫn vừa xuất hiện, cứ tưởng rằng sẽ có cường giả từ Tiên Giới giáng lâm xuống, không ngờ chỉ là một phen kinh hãi vu vơ.
"Vì nguyên nhân gì mà bọn chúng không thể giáng lâm?"
Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
Nàng nhìn về phía Mục Lương đang ngồi xếp bằng, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến hắn?
"Chín năm rồi."
Hi Nguyệt lên tiếng, giọng thanh lãnh.
Khoảng thời gian Mục Lương bế quan đã nhanh chóng trôi qua chín năm, đối với nàng cũng chỉ như chớp mắt. Gió từ đỉnh đầu thổi xuống, lá của Tiên Nguyên Thế Giới Thụ xào xạc.
Hi Nguyệt như có điều suy nghĩ nhìn về phía trước, tay của Mục Lương hình như vừa khẽ động.
"Hả?"
Nàng ngẩn người một chút, không kìm được tiến đến kiểm tra.
Nửa canh giờ đã trôi qua, Mục Lương vẫn bất động như cũ, sự thay đổi vừa rồi chẳng khác gì nàng hoa mắt mà thôi.
Thần tình Hi Nguyệt trở nên nghiêm túc, nàng chắc chắn là mình không hề hoa mắt. Thị lực của cường giả Tiên Cảnh có thể nhìn rõ một con kiến cách xa vạn mét, làm sao có chuyện hoa mắt được chứ.
Tiếng bước chân vang lên, Mục Cảnh Lam xuất hiện trong hậu hoa viên, thấy Hi Nguyệt ở gần cha mình như vậy, vô thức vẻ mặt nghiêm lại.
Hắn nghi hoặc hỏi: "Hi Nguyệt di, người đang làm gì vậy?"
Mục Cảnh Lam 15 tuổi đã cao tầm 1m9, đôi mắt sáng như kiếm, vẻ ngoài có sáu phần giống Mục Lương, nhìn kỹ thì vẫn có chút bóng dáng của Nguyệt Thấm Lam.
"Tay cha ngươi vừa cử động."
Hi Nguyệt khẳng định chắc chắn.
"Thật sao?"
Đôi mắt Mục Cảnh Lam lập tức sáng lên.
Hi Nguyệt phán đoán nói: "Chắc chắn ta không nhìn lầm, chỉ là sau đó lại không thấy động tĩnh gì, ta đoán là hắn sắp xuất quan rồi."
Cơ thể Mục Cảnh Lam khẽ run lên, cảm thấy có chút không chân thật.
"Có phải là người nhìn lầm rồi không?"
Hắn vẫn chưa chắc chắn.
"Ngươi xem ta là phàm nhân à?"
Hi Nguyệt liếc hắn một cái.
Mục Cảnh Lam cười nói: "Cũng đúng, dù sao Hi Nguyệt di cũng là cường giả Tiên Cảnh, sao có thể nhìn lầm được."
Hôm nay hắn đã có thực lực Đế cấp, thực lực tăng mạnh trong mấy năm gần đây, là người mạnh nhất trong số những người con của Mục Lương.
Hi Nguyệt lạnh nhạt nói: "Trước hết đừng nói cho mẹ ngươi và những người khác biết, tránh cho mọi người thất vọng."
"Vâng."
Mặt Mục Cảnh Lam chăm chú gật đầu.
Hai người cứ ở bên cạnh Mục Lương đợi nửa ngày, nhưng không thể đợi được thêm bất kỳ biến đổi nào.
"Tiểu Cảnh, đến ăn cơm."
Nguyệt Thấm Lam đứng ở cửa hậu hoa viên gọi vào.
"Đến đây."
Mục Cảnh Lam vọng lại từ xa.
Minol xuất hiện bên cạnh Nguyệt Thấm Lam, lo lắng nói: "Mục Lương vừa bế quan đã là chín năm rồi, liệu các con có cảm thấy xa lạ với hắn không?"
Nguyệt Thấm Lam nghiêng đầu, dịu dàng trấn an: "Không đâu, các con mỗi ngày đều đến thăm hắn mà, sao có thể thấy xa lạ được, chỉ là mong hắn nhanh tỉnh lại thôi."
Minol thở dài trong lòng, chín năm trôi qua thật dài nhưng cũng thật tốt...ít nhất là...Huyền Vũ Đế Quốc phát triển như vũ bão, không gặp phải bất cứ đối thủ nào.
"Chín năm rồi, chắc hắn cũng sắp tỉnh thôi."
Nàng khẽ nói.
"Hy vọng là vậy, bình an là tốt rồi."
Nguyệt Thấm Lam mỉm cười.
"Đúng vậy."
Minol mỉm cười.
Chín năm trôi qua, nàng đã cởi bỏ vẻ ngây ngô và non nớt của trước kia, chiều cao cũng đã lên đến 1m73.
"Mẫu thân."
Mục Cảnh Lam trở về cung điện.
"Con đi thăm phụ thân, hắn thế nào?"
Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng hỏi.
Nhìn đứa con trai cao hơn mình, nàng cảm thấy vui mừng, vì không có dạy hư hắn.
"Phụ thân vẫn giống như trước kia."
Mục Cảnh Lam lắc đầu đáp.
Nguyệt Thấm Lam bình thản gật đầu: "Vậy được rồi, con đi ăn cơm thôi."
Mục Cảnh Lam nói: "Con rủ Hi Nguyệt di cùng đi ăn, nhưng nàng từ chối."
"Nàng ấy có thói quen ngày ba bữa rồi, không cần để ý."
Trước kia nàng cũng từng sai người đi mời Hi Nguyệt cùng ăn, nhưng mỗi lần đều bị nàng từ chối, lâu dần nên không mời nữa.
"Vâng."
Mục Cảnh Lam đáp rồi ngồi xuống bàn ăn.
Bên cạnh hắn là các em trai em gái, đều đang cắm cúi ăn uống.
"Tỷ tỷ đâu?"
Mục Cảnh Lam nghi hoặc hỏi.
"Từ nãy giờ không thấy về."
Hồ Tiên thờ ơ đáp.
Mục Cảnh Lam nhíu mày hỏi: "Lại đi Thiên Hằng Tinh rồi à?"
"Ừm."
Hồ Tiên dịu dàng lên tiếng.
"Hay là đi hẹn hò?"
Minol chớp chớp đôi mắt xanh biếc.
"Chuyện đó không thể nào, chân của nàng bị ta cắt đứt rồi."
Hồ Tiên nheo đôi mắt đẹp.
"Ta cũng thấy không thể nào."
Mục Cảnh Lam gật đầu đồng tình.
Nguyệt Thấm Lam bực mình nói: "Nàng ấy đi hỗ trợ ở thương thành thôi."
"Vậy thì tốt."
Mục Cảnh Lam thở phào, tuổi hắn tuy nhỏ hơn Mục Mạn Tiên, nhưng thường ngày hắn vẫn hay giống như người anh trai.
"Thật là tinh quái."
Nguyệt Thấm Lam buồn cười nói.
"Mẫu thân, con đã gần mười sáu tuổi rồi."
Mặt Mục Cảnh Lam nghiêm túc lên tiếng sửa lại.
Nguyệt Thấm Lam liếc nhìn con trai rồi nói: "Mười sáu tuổi thì cũng là trẻ con của ta thôi."
"... "
Mục Cảnh Lam mím môi, không nói gì.
Hồ Tiên dịu dàng nói: "Như đã nói, tiểu Cảnh đã gần mười sáu tuổi, khoảng hai năm nữa có thể tổ chức lễ trưởng thành rồi."
"Vậy thì cũng phải làm cho tỷ tỷ trước."
Mục Cảnh Lam trong trẻo đáp lời.
"Ừm, để ta sắp xếp."
Nguyệt Thấm Lam suy nghĩ gật đầu.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Giọng nói thanh thúy vang lên, Mục Mạn Tiên bước vào phòng ăn.
"Về rồi à, vào ăn cơm thôi."
Hồ Tiên dịu dàng nói.
"Mẫu thân, mọi người đang nói gì thế?"
Mục Mạn Tiên tò mò hỏi.
"Nói về chuyện lễ trưởng thành của con."
Hồ Tiên nhẹ nhàng đáp.
Mục Mạn Tiên chớp đôi mắt đẹp nói: "Còn sớm mà, con mới 16 tuổi thôi. Còn tận hơn hai năm nữa mới 18 tuổi."
"Thì cũng nên chuẩn bị trước chứ."
Nguyệt Thấm Lam ân cần nói.
"Cũng quá sớm đi."
Mục Mạn Tiên làm nũng.
"Quần áo thì không cần vội làm vậy đâu, dù sao con cũng còn có thể lớn thêm mà."
Nguyệt Thấm Lam chiều chuộng nói.
"Vâng vâng."
Mục Mạn Tiên gật đầu đồng tình.
"Hôm nay con đi thương thành, tình hình bên đó thế nào?"
Hồ Tiên hờ hững hỏi.
Mục Mạn Tiên cảm thán nói: "Đông lắm, đám dị tộc đó cứ như phát điên lên ấy, sợ không mua được hàng vậy."
"Trà mới ra thị trường thì tất nhiên sẽ bị tranh nhau mua rồi."
Hồ Tiên thản nhiên nói.
"Ừm ừm, bán hết rồi."
Mục Mạn Tiên tùy ý đáp.
"Nhanh vậy sao?"
Hồ Tiên sững người.
Nàng cho xưởng chuẩn bị số lượng ba tháng, vậy mà một ngày đã bán hết sạch sao?
Ps: « 2 chương »: Cầu đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận