Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1220: Đưa Chúng Ta Rời Đi, Ta Sẽ Giao Ra Thức Ăn



Người bình thường vừa đối mặt Hư Quỷ đã bị chúng xé xác, một số ít miễn cưỡng vung vẩy Linh khí đối kháng Hư Quỷ.

Người của đội mạo hiểm đều dừng bước, sợ hãi nói:

- Bọn họ bị ma thú tập kích sao, chết thật nhiều người!

- Đây là loại ma thú gì vậy? Ta chưa từng nhìn thấy chúng!

Tròng mắt của Kha Đa Lạp co rụt, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm.

- Kha Đa Lạp, chúng ta muốn tiến lên hỗ trợ sao?

Có người thấp giọng hỏi.

Một người khác nhỏ giọng nói:

- Nhiều ma thú như vậy, đánh chết mấy con đủ cho tất cả chúng ta ăn no rồi.

- Nhưng chúng nó xấu như vậy, thịt nhất định sẽ rất khó ăn, hay là thôi đi.

Một người khác bĩu môi nói.

- Có ăn đã không tệ rồi, ngươi còn kén cá chọn canh?

Khóe mắt của Kha Đa Lạp co rút, nhìn thấy các đồng đội muốn ầm ĩ, hắn vội vàng giơ tay gõ đầu mỗi người.

Hắn tức giận nói:

- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, bây giờ là khi để cãi vả phải không?

Tất cả đội viên đều im lặng, tuy trong lòng vẫn không phục nhưng đều có thể nhịn xuống.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Một đội viên quay đầu hỏi.

Kha Đa Lạp suy nghĩ một chút, khua tay nói:

- Ta thấy những con ma thú kia không phải rất lợi hại, tất cả tiến lên hỗ trợ đi, giết vài con mang về làm đồ ăn.

- Được.

Các đội viên xoa nắm tay hầm hè đứng lên.

- Chú ý an toàn, không được chết!

Kha Đa Lạp dặn dò.

- Hì hì, biết rồi.

Thành viên đội mạo hiểm lên tiếng, bọn họ vượt qua đá ngầm, sải bước tới gần khu vực chém giết.

- Có người, chẳng lẽ bọn họ tới hỗ trợ sao?

Cư dân ở trên đảo nhìn thấy bóng người tiến tới, bất ngờ và mừng rỡ thốt lên.

- Cẩn thận một chút, Hư Quỷ rất đông!

Những người dân trên đảo lớn tiếng nhắc nhở, động tác trên tay không ngừng nghỉ, chém giết Hư Quỷ cấp thấp đến gần.

- Hư Quỷ? Là tên của loại ma thú này sao?

Kha Đa Lạp bĩu môi, dùng ma cụ trường đao chém Hư Quỷ đến gần thành hai khúc.

Kiệt kiệt kiệt ~~~

Con Hư Quỷ kia ngã xuống đất nhưng không chết, vết thương khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, tiếp tục lao tới đội mạo hiểm.

- Tại sao nó lại không chết?

Đội viên đội mạo hiểm kinh ngạc thốt lên.

Đảo dân thấy thế vội vàng nhắc nhở:

- Phải công kích phần đầu mới được.

- Ma thú kỳ quái, đi chết đi.

Đội viên đội mạo hiểm nhổ một bãi nước miếng, lập tức nhắm chuẩn đầu của Hư Quỷ để công kích.

Trận chiến đấu này kéo dài hơn nửa giờ thì Hư Quỷ cấp thấp trên đảo mới bị giết sạch.

- Đáng chết, ta bị ma thú cắn rồi.

Kha Đa Lạp bĩu môi, tức giận lên tiếng.

Thành viên đội mạo hiểm đều sống sót, nhưng tất cả đều bị thương và sây sát.

Trái ngược với cư dân trên đảo, tử thương hơn nghìn người, chỉ còn lại chưa tới trăm người còn sống.

- Khụ khụ, cám ơn các hạ đã hỗ trợ.

Đảo chủ lảo đảo đi tới trước mặt Kha Đa Lạp, chắp tay cảm ơn với khuôn mặt tái nhợt.

Lúc này sắc mặt của Lục Nghiên rất khó nhìn, đây là bởi vì mất quá nhiều máu.

Cô là đảo chủ của hòn đảo này, cường giả cấp 6 trung cấp, cũng là người mạnh nhất trên đảo.

Kha Đa Lạp quan sát cô gái có mái tóc dài màu xám, trên mặt đối phương tràn đầy vết máu, không thể nhìn rõ mặt.

Hắn ho khan hai tiếng, giơ tay lên và nói:

- Các hạ khách khí rồi, đám ma thú mới vừa rồi là từ đâu tới?

- Ma thú?

Lục Nghiên nhíu mày, nghi ngờ nói:

- Mới vừa rồi chính là Hư Quỷ, các hạ không biết sao?

- Hư Quỷ là cái gì?

Kha Đa Lạp sửng sốt một chút.

- Các hạ không biết Hư Quỷ sao?

Lục Nghiên ngạc nhiên, đồng dạng sửng sốt một chút.

Kha Đa Lạp phất tay, nghiêm túc hỏi:

- Điều ấy không quan trọng, ta chỉ muốn biết đám Hư Quỷ này có thể ăn được hay không?

- Ngươi muốn ăn thịt Hư Quỷ??

Đôi mắt xinh đẹp màu xám của Lục Nghiên trừng lớn.

Cô vội vàng nói:

- Thịt của Hư Quỷ tuyệt đối không thể ăn, sẽ bị lây nhiễm.

- Không thể ăn sao...?

Kha Đa Lạp lập tức đen mặt.

- Đã xảy ra chuyện gì thế?

Một giọng nói yếu ớt truyền đến hấp dẫn lực chú ý của mọi người, tất cả đều nhao nhao quay đầu nhìn phía sau lưng.

Mậu Đạt được đội viên đỡ lấy xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Đội trưởng, sao ngươi lại tới đây!?

Kha Đa Lạp kinh ngạc lên tiếng, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy đội trưởng.

- Ta mới vừa tỉnh lại, không yên lòng các ngươi cho nên tới nhìn một chút.

Kha Đa Lạp yếu ớt nói.

- Ra là vậy...

Kha Đa Lạp tóm tắt sơ lược chuyện vừa xảy ra.

- Thì ra là như thế...

Mậu Đạt cau mày, thịt Hư Quỷ không thể ăn nghĩa là bọn họ vừa mới lãng phí sức lực một cách vô ích.

Lục Nghiên nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ thì đã hiểu rõ ràng vấn đề.

Cô thử hỏi:

- Các ngươi đến đây để tìm đồ ăn sao?

- Đúng vậy, đồ ăn trên thuyền chúng ta đã không còn nhiều lắm.

Mậu Đạt nói với sắc mặt khó coi.

- Trên đảo còn có đồ ăn, chúng ta có thể cho các ngươi, nhưng ta có một yêu cầu.

Lục Nghiên nghiêm túc nói.

Mậu Đạt khàn khàn hỏi:

- Yêu cầu gì?

- Các ngươi có thuyền, đúng không?

Lục Nghiên hỏi một vấn đề khác.

- Có!

Mậu Đạt hơi nhướng mày, như là đoán được cái gì.

Lục Nghiên thở sâu, thành khẩn nói:

- Mang bọn ta rời đi nơi này, ta sẽ đưa toàn bộ thức ăn trên đảo cho các ngươi.

Mậu Đạt trầm giọng nói:

- Mang theo tất cả những người ở trên đảo?

- Đúng vậy, chỉ cần đưa chúng ta tới hòn đảo lớn gần đây là đủ rồi.

Lục Nghiên gật đầu lia lịa.

Cô không dám tiếp tục sinh sống ở trên đảo, lo lắng dưới lòng đất vẫn còn có Hư Quỷ, nếu vậy thì người trên đảo không thể trốn đi đâu được.

Bầy Hư Quỷ lần này là đột nhiên chui ra từ lòng đất, không hề có một dấu hiệu báo trước nào.

Mậu Đạt nghiêm túc hỏi:

- Các ngươi có bao nhiêu đồ ăn?

Lục Nghiên dịu dàng trả lời:

- Đủ cho một ngàn người ăn trong vài ngày.

- Thành giao, chúng ta sẽ đưa các ngươi rời đi.

Ánh mắt của Mậu Đạt lấp lóe, nhanh chóng đáp ứng.

Lục Nghiên thở phào một hơi, cảm kích nói:

- Quá tốt rồi, cám ơn các hạ!!

- Hừng đông chúng ta sẽ rời đi, mọi người tranh thủ thời gian.

Mậu Đạt khàn khàn nói.

- Không thành vấn đề.

Lục Nghiên gật đầu một cái.

Cô xoay người rời đi, tổ chức nhân viên bắt đầu băng bó cho những người bị thương, trấn an đảo dân mất đi người thân và bạn bè, khuyên nhủ bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, mau chóng rời khỏi đây.

- Chết thật nhiều người....

Một người đội viên thở dài.

- Chờ đến khi Trăng Máu hoàn toàn buông xuống, sau khi ma thú cuồng bạo hóa, loại tình huống này sẽ thường xuyên diễn ra.

Mậu Đạt thấp giọng nói, ánh mắt khẽ chớp, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này tầng mây khuếch tán, ánh trăng đỏ như máu chiếu rọi xuống mặt đất.

- Đội trưởng, ta trở về băng bó vết thương đây.

Kha Đa Lạp nhếch miệng, vết thương trên cánh tay đã hiện ra màu đen.

Mậu Đạt nhún vai, hất hàm thúc giục:

- Nhìn rất nghiêm trọng, ngươi mau trở về xử lý đi.

Kha Đa Lạp nhếch miệng nở nụ cười, không thèm để ý nói:

- Hì hì, một chút vết thương nhỏ thôi, không có chuyện gì đâu.

- Mau đi đi.

Mậu Đạt giơ chân đá đối phương một cái.

Kha Đa Lạp chật vật né tránh, cà thọt nhảy trở về thuyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận