Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1360: Hung Thú Cấp Vương Xuất Hiện



Ầm vang! Từ không trung hiện lên từng đạo tia chớp, đánh vào mai rùa.

Rống rống rống… Một thân ảnh màu tím loé qua.

Kỳ Lân xuất hiện bên ngoài thành, nó ngửa mặt lên trời thét dài, tia chớp trên bầu trời lập tức biến đổi vị trí, tất cả đều rơi lên người nó.

Ầm vang… Tia chớp chung quanh đều hội tụ đến, sau đó bị Kỳ Lân cuồn cuộn không ngừng hấp thu.

Mục Lương và Ly Nguyệt, Bạch Sương cũng xuất hiện trên không trung, nhưng nước mưa không cách nào rơi trên người bọn họ được.

- Tiểu Tử làm như vậy không sao chứ?

Ly Nguyệt nhìn Kỳ Lân đang bị tia chớp bao trùm, vẻ mặt của cô lo lắng hỏi.

Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:

- Không việc gì, ngược lại tình huống này rất có lợi cho nó.

Anh có thể cảm nhận được, khí tức của Kỳ Lân đang tăng trưởng, tia chớp chẳng những không làm nó bị thương, ngược lại còn tăng cường thực lực cho nó.

- Có khí tức của ma thú cấp Vương...

Bạch Sương lộ ra vẻ kinh hoảng.

Trước khi thuỷ triều hư quỷ tới, Mục Lương đã cho Kỳ Lân tiến hóa tới cấp chín, hiện giờ được tia chớp không ngừng rửa tội, thực lực của nó lại tăng lên rất nhanh.

Hai mắt Mục Lương lóe ra, ma thú cấp Vương, cũng chính là hung thú cấp mười. Nếu lần này cứ tiếp tục như vậy, có phải Kỳ Lân sẽ tiến vào cấp mười hay không?

Rống rống rống... Nó rít gào, càng ngày càng nhiều tia chớp rơi xuống, khiến cho phạm vị năm trăm mét xung quanh nó biến thành mặt đất khô cằn nứt nẻ.

Cũng nhờ có Kỳ Lân tồn tại, cho nên tia chớp trong cơn gió lốc không thể tạo thành thương tổn cho thành Huyền Vũ.

Tiểu Huyền Vũ đã hoàn toàn đi vào bên trong gió lốc, mưa gió càng lúc càng lớn, thảm thực vật ở ngoại thành bị thổi cong gập người xuống, nếu tình trạng này tiếp tục, chắc chắn chúng sẽ bị nhổ bật gốc.

Trà Thụ Sinh Mệnh phát ra thanh âm vù vù, đoàn ánh sáng màu lục thật lớn từ tán cây khuếch tán ra ngoài, bao phủ cả mai rùa.

Lĩnh Vực Sinh Mệnh xuất hiện, nó không có tác dụng ngăn cách mưa gió, nhưng có thể làm cho gió trở nên nhu hòa, làm cho mưa trở nên tinh tế hơn, giảm bớt sự tàn phá đối với cây xanh.

Bạch Sương sợ ngây người, kinh ngạc nói:

- Đây là làm sao vậy?

- Không quan trọng.

Mục Lương thuận miệng nói một câu, sau đó anh lạnh nhạt:

- Đi phía trước nhìn.

-...

Bạch Sương giật giật khóe miệng, rung động trong lòng cô vẫn không hề giảm bớt chút nào. Cô rất muốn hô lên một câu, quan trọng chứ, cực kỳ quan trọng là khác.

Năng lực biến mưa to gió lớn thành mưa thuận gió hoà như thế này, thực sự quá quan trọng mà.

Mục Lương mang theo hai cô đi tới đỉnh đầu Rùa Đen, đón gió bước lên, khoảng cách giữa bọn họ và kênh Sương Mù càng ngày càng gần.

- Sắp đi vào rồi.

Bạch Sương khẩn trương nắm tay thành quyền, trên mặt của cô tràn ngập vẻ kích động.

Rống…

Bọn họ rõ ràng nghe được âm thanh gầm gừ của Tiểu Huyền Vũ, vì vậy ngay lập tức ngừng lại động tác.

- Làm sao vậy?

Vẻ mặt Ly Nguyệt khẩn trương.

- Có thứ gì đó đang ở gần đây.

Mục Lương nhăn mày, anh cảm nhận được khí tức rất mạnh.

Dường như Bạch Sương nhớ tới cái gì đó cô trưng ra sắc mặt ngưng trọng nói:

- Trong truyền thuyết nói ở kênh Sương Mù có tồn tại ma thú cấp Vương, thậm chí còn có ma thú đã vượt qua cấp Thánh!

- Cấp Thánh…!

Ly Nguyệt biến sắc, cô nhớ rõ Bạch Sương từng nói qua, ma thú cấp Thánh tương đương với là hung thú cấp mười một.

Nếu ma thú cấp Thánh tiếp tục tiến hoá lên, sẽ trở thành ma thú cấp Chí Tôn, cũng là hung thú cấp mười hai.

- Là ma thú cấp Vương.

Vẻ mặt Mục Lương trầm tĩnh lại.

Anh cảm nhận được khí tức từ trong kênh Sương Mù truyền ra, nó yếu hơn Rùa Đen rất nhiều.

Rống rống rống...

Tiểu Huyền Vũ cũng phát ra tiếng kêu, khí tức cấp mười một của nó khuếch tán ra ngoài.

- Nó muốn chạy.

Mục Lương nhướng mày:

- Hai người ở lại đây chờ ta.

Anh bỏ lại một câu, sau đó thân thể lập tức bắn ra ngoài, thi triển tám lần cực tốc lao đi, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của anh đã biến mất bên trong sương mù.

- Cần hỗ trợ không…?

Bạch Sương còn chưa nói dứt câu, thân ảnh Mục Lương đã không còn thấy rõ.

- Không cần, Mục Lương rất mạnh.

Ly Nguyệt bình tĩnh nói.

Ma thú cấp Vương, cũng tương đương với là hung thú cấp mười, lấy thực lực của Mục Lương, hoàn toàn có thể treo nó lên rồi đánh.

- Được rồi…!

Bạch Sương nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy chút lo lắng, tiếp theo, cô nhìn không chuyển mắt vào màn sương mù cuồn cuộn mênh mông.

Rống rống rống…

Bên trong sương mù mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng thật lớn xuất hiện, sau đó nó lại biến mất.

Tiểu Huyền Vũ gầm nhẹ, đôi mắt thú của nó thật lớn rất nhanh đã nhìn chằm chằm vào một vị trí trong kênh Sương Mù.

Lúc này, bên trong sương mù, Mục Lương vẫn bày ra sắc mặt bình tĩnh, trước mặt anh là hung thú trên biển thật lớn có hình thể vượt qua trăm mét, bộ dáng rất giống một con cá chình, cả người nó bị che kín bởi gai xương tinh tế, cứng rắn vô cùng.

Rống rống rống...

Ma thú cấp Vương gầm nhẹ, lần thứ hai khởi xướng tiến công về phía anh.

- Tới tốt lắm.

Hai tròng mắt Mục Lương lóe ra ánh sáng đầy hưng phấn, giống như thứ đang đánh tới anh không phải một con ma thú cấp Vương, mà là một chuỗi điểm tiến hoá di động.

Hôm nay, tâm trạng của anh cực kỳ thoải mái, sắp bỏ vào túi một tỷ điểm tiến hoá mà. Sương mù cuồn cuộn, Mục Lương cũng khởi xướng tiến công.

Khí tức hàn băng khuếch tán ra ngoài, khiến mặt biển dưới chân đông lại thành băng, tránh cho ma thú cấp Vương bỏ trốn.

- Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, để cho ngươi được toàn thây.

Mục Lương cất lên thanh âm lành lạnh.

Anh thi triển Tơ Nhện Thiên Ảnh, trói buộc hành động của ma thú cấp Vương kia.

Băng băng băng…

Rất nhanh cơ thể, xương cốt của nó đều bị đông thành băng.

Rống rống rống…

Ma thú cấp Vương phẫn nộ rít gào, nhưng thân thể vẫn cứng ngắc không thể động đậy được.

……………

Răng rắc răng rắc... Tầng băng bị đánh rách tả tơi.

Ma thú cấp Vương giãy dụa, thân thể nó kịch liệt run rẩy, xương cốt lập tức vang lên thanh âm răng rắc răng rắc, nhưng dù nó giãy dụa kiểu gì thì cũng không cách nào thoát khỏi trói buộc của Tơ Nhện Thiên Ảnh.

- Từ bỏ đi.

Vẻ mặt Mục Lương lạnh nhạt, anh từ từ tới gần ma thú cấp Vương.

- Rống rống…..

Ma thú cấp Vương gầm nhẹ, đôi mắt thú thật lớn trở nên đỏ bừng đầy vẻ khát máu.

Mục Lương vươn tay, vẻ mặt bình tĩnh dán bàn tay lên đầu ma thú cấp Vương, hồ quang màu tím thi thoảng lại sáng lên ở lòng bàn tay của anh, khí tức khủng bố khuếch tán ra ngoài.

- Rống rống rống...

Ma thú cấp Vương kêu lên thảm thiết, âm thanh vừa hoảng sợ vừa thê lương.

Lại giằng co thêm thời gian hai lần hô hấp nữa, âm thanh của nó đã ngưng lại. Trước khi chết, nó đã cảm nhận được khí thế như núi cao biển rộng không thể địch lại của Mục Lương.

Mục Lương buông tay, khí tức ma thú cấp Vương đã biến mất, cũng có nghĩa là nó đã chết không thể chết lại.

Răng rắc…

Lần thứ hai anh nâng tay lên, hai ngón tay khép lại như thanh kiếm sắc xuyên thủng đầu ma thú cấp Vương, đào ra tinh thạch ma thú từ trong đầu của nó.

Đó là một viên tinh thạch có kích thước bằng quả bưởi, toàn thân màu xanh nước biển, trong suốt không chút tạp chất.

- Thật xinh đẹp.

Mục Lương cong khoé môi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận