Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2033: Lão Tổ Gia Tộc Dạ Nguyệt Quay Về



- Chờ một chút đi.

Phất Âu Nạp cau mày lại, nhìn chằm chằm vào người đi bên cạnh Hi Bối Kỳ, Hi Đức Vưu Kỳ.

- Người này nhìn rất quen mắt.

Hắn líu lưỡi nói.

Thống Lĩnh cũng nhíu mày tới, cố gắng hồi tưởng lại, nói:

- Đúng là có chút quen thuộc, chắc ta đã từng gặp rồi.

- Thật quen...

Một vị Thống Lĩnh khác suy nghĩ một chút, sau đó đôi mắt dần dần trợn to.

Hắn chợt nghĩ tới điều gì, kinh ngạc thốt lên thành tiếng:

- Hi Đức Vưu Kỳ! Diện mạo của lão rất giống với Hi Đức Vưu Kỳ!

- Hi Đức Vưu Kỳ là ai vậy? Ta cảm thấy cái tên này rất quen tai.

Phất Âu Nạp trừng lớn hai mắt.

- Thiếu gia chủ, ngay cả Hi Đức Vưu Kỳ mà ngươi cũng không biết sao?

Thống Lĩnh kinh ngạc nói.

Một vị Thống Lĩnh khác cả kinh nói:

- Hi Đức Vưu Kỳ chính là lão tổ của gia tộc Dạ Nguyệt!

………….

- Hi Đức Vưu Kỳ.

Đôi mắt của Phất Âu Nạp trợn to, nghe thống lĩnh nói hắn mới nhớ tới người từng là cường giả mạnh nhất của gia tộc Dạ Nguyệt.

- Chính là lão ta, dáng dấp giống y như đúc.

Thống Lĩnh kinh ngạc thốt lên.

- Không phải Hi Đức Vưu Kỳ đã chết rồi sao?

Phất Âu Nạp kinh ngạc hỏi.

Thống Lĩnh thấp giọng trả lời:

- Thiếu gia chủ, gia tộc Dạ Nguyệt chỉ tuyên bố với bên ngoài là Hi Đức Vưu Kỳ bế quan tu luyện, chưa từng nói lão ta đã chết.

- Có lẽ lão ta không phải Hi Đức Vưu Kỳ, chỉ là dáng dấp hơi giống mà thôi?

Phất Âu Nạp nói với sắc mặt âm trầm.

Nếu quả thật Hi Đức Vưu Kỳ đã trở về, như vậy thành Dạ Nguyệt sẽ rơi vào trong tay của gia tộc Dạ Nguyệt, hai đại gia tộc Ma Cà Rồng thuần huyết chỉ có thể là lệ thuộc.

Thống Lĩnh khổ sở nói:

- Thiếu gia chủ, chuyện này không thể nào, nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ.....

- Phất Âu Nạp!

Một giọng nữ trong trẻo và lạnh lùng truyền đến.

Tay của Phất Âu Nạp run lên, hắn thấy Hi Bối Kỳ đang tới gần, bên cạnh là Hi Đức Vưu Kỳ nhìn mình với ánh mắt dò xét.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hi Bối Kỳ và Hi Đức Vưu Kỳ chậm rãi bước về phía hắn ta, một người cười nhạt, một người không lộ ra ra cảm xúc.

- Hi Bối Kỳ, tại sao ngươi lại trở về đây?

Phất Âu Nạp nhẫn nhịn hỏi.

Hi Bối Kỳ nhướng một bên mày, lạnh lùng cười nói:

- Thế nào, thành Dạ Nguyệt là của Phất Âu Nạp ngươi đúng không? Ta không thể trở lại à?

Cô nhìn người từng là vị hôn phu ở trước mặt mình, thật sự không có hảo cảm với đối phương. Lúc trước nếu không phải Mục Lương ra tay hỗ trợ, e rằng cô thật sự đã bị buộc lập gia đình với hắn ta rồi.

Phất Âu Nạp thoáng nhìn qua Hi Đức Vưu Kỳ, đè nén sự tức giận xuống đáy lòng, nghĩ một đàng nói một nẻo:

- Ngươi đừng nói giỡn, chẳng phải thành chủ thành Dạ Nguyệt này vẫn luôn là gia tộc Dạ Nguyệt các ngươi sao?

- Hừ!

Hi Bối Kỳ kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, Hi Đức Vưu Kỳ mới mở miệng nói với giọng điệu nhàn nhạt:

- Phất Âu Nạp, tiểu tử gia tộc Lộ Phát, ngươi rất giống cha của mình.

- Ngươi là Hi Đức Vưu Kỳ thật sao?

Tay của Phất Âu Nạp run lên, nhìn người trước mắt với ánh mắt không thể tin được.

- Ồ, xem ra ở đây vẫn còn có người nhớ kỹ ta.

Hi Đức Vưu Kỳ nhếch miệng cười nói.

Tuy lão cười nhưng khí thế lại rất đáng sợ.

Phất Âu Nạp cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói:

- Ngài nói đùa, làm sao có người không nhớ kỹ lão tổ Dạ Nguyệt chứ?

Hi Đức Vưu Kỳ đặt tay lên đầu cô gái Ma Cà Rồng, bình tĩnh hỏi:

- Nghe nha đầu này nói, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi muốn kết hôn với con bé?

-...

Trong lòng Phất Âu Nạp run rẩy, vội vàng giải thích:

- Tiền bối, việc này là do Đại trưởng lão Dạ Nguyệt Cát Tư của gia tộc Dạ Nguyệt các ngươi nhắc tới, không phải là ý của ta!

Trước đây, vì bảo vệ địa vị của gia tộc Dạ Nguyệt ở thành Dạ Nguyệt nên Dạ Nguyệt Cát Tư đã đề nghị liên hôn với gia tộc Lộ Phát, dùng việc này để đối kháng hai đại gia tộc Ma Cà Rồng thuần huyết còn lại.

Thống Lĩnh của gia tộc Lộ Phát gật đầu phụ họa, nói:

- Đúng vậy! Việc này chính miệng Dạ Nguyệt Cát Tư và Áo Lợi Ba nhắc tới.

Ánh mắt của Hi Đức Vưu Kỳ trở nên lạnh lẽo, hỏi ngược lại:

- Nhưng các ngươi đâu có từ chối, đúng không?

Phất Âu Nạp nói với giọng điệu cứng ngắc:

- Đây là quyết định của tộc trưởng, ta có từ chối cũng vô ích...

Hi Đức Vưu Kỳ liếc nhìn đối phương, không nói thêm lời nào.

- Lão tổ, chúng ta trở về thôi.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

- Ừm.

Hi Đức Vưu Kỳ chắp tay sau lưng, cất bước đi về phía lâu đài của gia tộc Dạ Nguyệt.

Hi Bối Kỳ quay đầu trừng Phất Âu Nạp một cái, trên mặt lộ vẻ xuân phong đắc ý.

Phất Âu Nạp cắn răng, nhìn hai người đi xa, trong lòng cực kỳ phiền muộn.

- Đáng chết, tại sao trở lại chứ?

Hắn ta khó hiểu mắng thầm một câu.

- Thiếu gia chủ, chúng ta phải nhanh chóng trở về thông báo chuyện này cho gia chủ biết.

Thống Lĩnh trầm giọng nhắc nhở.

- Đã biết, các ngươi quan sát động tĩnh ở nơi này, ta trở về báo cáo.

Phất Âu Nạp ra lệnh.

- Vâng!

Hai vị Thống Lĩnh lên tiếng.

Bên kia, người của gia tộc Mặc Nghi cũng đã nhận ra Hi Đức Vưu Kỳ, một đám hoảng sợ chạy đi, bọn hắn phải truyền lại tin tức này về gia tộc càng sớm càng tốt.

Lão tổ gia tộc Dạ Nguyệt đã trở về, cục diện cân bằng của ba đại gia tộc sắp bị đánh vỡ.

Sau khi, gia tộc Sát Huyết bị Mục Lương huỷ diệt, bên trong thành Dạ Nguyệt chỉ còn lại ba đại gia tộc Ma Cà Rồng thuần huyết.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bên trong khu vực quản hạt của gia tộc Dạ Nguyệt, Hi Bối Kỳ và Hi Đức Vưu Kỳ song song đi tới trước khiến dân chúng hai bên đường liên tiếp ghé mắt.

Hi Đức Vưu Kỳ cảm thán:

- Nơi này vẫn giống như trước.

Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh:

- Đúng vậy, không hề thay đổi một chút nào.

- Nếu có thể biến đổi thành Dạ Nguyệt giống như thành Huyền Vũ thì tốt rồi.

Cô lại nói thầm một câu.

- Nếu nơi này giống thành Huyền Vũ thì ngươi sẽ ở lại chỗ này à?

Hi Đức Vưu Kỳ quay đầu cười hỏi.

- Không, ta vẫn thích thành Huyền Vũ hơn!

Hi Bối Kỳ lập tức từ chối không hề nghĩ ngợi.

Hi Đức Vưu Kỳ mỉm cười, không vạch trần tâm tư của cháu gái, đến tột cùng là con bé thích thành Huyền Vũ hay thích ai đó trong thành Huyền Vũ.

Hai người chậm rãi đi dọc theo con phố đến trước lâu đài của gia tộc Dạ Nguyệt, đúng lúc gặp được Áo Lợi Tư đang định ra cửa.

Ba người chạm mặt, gặp lại người quen, Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt, khóe môi của Hi Đức Vưu Kỳ hơi cong lên, còn Áo Lợi Tư thì ngây ngốc đứng tại chỗ.

Hi Bối Kỳ lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Đồ ngốc, ngay cả lão tổ mà ngươi cũng không nhận ra à?

- Lão tổ, thật là lão tổ sao?

Áo Lợi Tư kinh ngạc thốt lên, ánh mắt trở nên nóng rực.

Hi Đức Vưu Kỳ nghiêm mặt nói:

- Áo Lợi Tư, ngươi đã trưởng thành rồi, tại sao thực lực vẫn còn kém như vậy?

Áo Lợi Tư gào lên một tiếng, vui vẻ nói:

- Giọng điệu quở trách quen thuộc này! Đúng thật là lão tổ rồi!

Trước đây hắn bị Hi Đức Vưu Kỳ mắng rất nhiều lần, mắng hắn bắt nạt Hi Bối Kỳ, mắng hắn không chịu cố gắng tu luyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận