Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1064: Rõ Ràng Người Phụ Nữ Này Muốn Giành Thành Chủ Đại Nhân Với Chị Hồ Tiên

- Hồ Tiên các hạ.

Bối Nhĩ Liên chậm rãi bước tới, đứng ở bên cạnh cô gái tai hồ ly.

Hồ Tiên run lỗ tai một chút, sau đó cô nghiêng đầu quyến rũ hỏi:

- Tại sao ta vẫn không thấy thành Huyền Vũ, có phải chúng ta đã bay sai phương hướng rồi?

- Sẽ không bay sai phương hướng.

Bối Nhĩ Liên lắc đầu chắc chắn nói.

Trên ốc đảo có người thức tỉnh năng lực chuyên môn phụ trách định vị.

Cô giải thích:

- Không thấy được Thành Huyền Vũ, có khả năng là chúng ta đang ở phía đối diện với nó, chắc phải bay thêm hai giờ nữa mới tới nơi.

- Ở phía đối diện?

Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt đẹp màu cam.

Hổ Tây kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta đã bay một vòng quanh Vùng Nước Mặn sao?

- Đương nhiên không phải.

Bối Nhĩ Liên vẽ một vòng tròn bên trên bức tranh treo ở vòng bảo hộ.

Cô lại chỉ vào hai bên chữ tượng hình trên đó và nói:

- Đây là vị trí hiện tại của nhóm chúng ta, còn đây là vị trí của thành Bắc Hải, vừa vặn nằm ở khúc quanh giữa hai bờ sông trong Vùng Nước Mặn, mà không phải tách biệt với biển cả.

- Hoá ra là như vậy!

Hổ Tây bừng tỉnh đại ngộ.

- Làm người ta cao hứng một hồi, ta còn nghĩ là chúng ta lập tức sẽ rời khỏi phạm vi Vùng Nước Mặn đấy.

Hạ Lạc bĩu môi.

- Rất nhanh sẽ tới thôi, chúng ta cũng không vội chút thời gian như vậy.

Hồ Tiên duỗi eo một cái.

- Hì hì, chị Hồ Tiên, ngươi không muốn nhanh được nhìn thấy đại nhân sao?

Hổ Tây cười hì hì trêu chọc nói.

- Ngươi lại ngứa da phải không?

Hồ Tiên liếc mắt nhìn cô gái tóc màu quất, trong con ngươi màu đỏ hồng có chứa ý cười.

- Ta không nói nữa.

Hổ Tây vội vàng ngậm miệng lại, cô không muốn mông mình nở hoa đâu.

Khóe môi Bối Nhĩ Liên cong lên, trong lòng cô âm thầm cảm khái. Bọn họ đã rời khỏi thành Huyền Vũ được hai tháng rồi, không biết bên đó có biến hóa gì không. Ốc Đảo đã bay vào phạm vi Vùng Nước Mặn, nó đang tiếp tục di động về phía trước.

Đạp đạp đạp…

Trên tầng đỉnh của ốc đảo, Tố Cẩm với Bạch Ngọc đã lên tới nơi

- Các hạ, nghe chúng ta rất nhanh sẽ tới thành Huyền Vũ?

Tố Cẩm nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy, rất nhanh.

Hồ Tiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Tố Cẩm cũng không để ý, cô đi tới bên cạnh cô gái tai hồ ly, trông về phương xa.

- Đây là Vùng Nước Mặn sao...?

Bạch Ngọc nhẹ giọng cảm thán, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nơi này.

- Nhiều nước như vậy, nếu có thể uống thì tốt biết bao.

Đôi mắt Tố Cẩm lóe sáng, cô nhẹ giọng cảm thán một phen.

- Uống một ngụm, có thể làm cô choáng váng đó.

Hổ Tây nhỏ giọng nói thầm.

- Cô đã uống rồi sao?

Bạch Ngọc ôm hai tay trước người, trừng lớn đôi mắt nhìn xuống cô gái tóc màu quất.

- Đương nhiên.

Hổ Tây ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng làm cho khí thế của mình không bị bại bởi Bạch Ngọc. Có điều Bạch Ngọc rất cao, chiều cao của cô ấy đạt tới một mét tám, dáng người còn to lớn hơn 99% đàn ông. So khí thế với cô ấy, người nhỏ gầy như Hổ Tây căn bản không phải là đối thủ.

Hồ Tiên liếc mắt nhìn hai người một cái, nhưng ngay sau đó, lực chú ý của cô ấy lại chuyển sang đường ranh giới đất liền và biển khơi bên kia.

- Hồ Tiên các hạ, ngươi có biết thư pháp không?

Tố Cẩm nghiêng đầu hỏi.

- Không.

Hồ Tiên cũng không quay đầu lại, cô chỉ lên tiếng.

- Đáng tiếc, ta vẫn phải đi tìm Mục Lương các hạ thôi.

Tố Cẩm lộ ra vẻ mặt đáng tiếc nói.

Hai lổ tai của Hồ Tiên đứng lên, cô quyến rũ nói:

- Thành chủ đại nhân cũng không có thời gian dạy ngươi viết chữ đâu.

Bạch Ngọc ôm hai tay trước người, chen vào nói:

- Lần này, chúng ta mang theo rất nhiều tinh hạch đến, chắc chắn ngài ấy sẽ có thời gian.

-.....

Hồ Tiên khẽ nghiến răng, trong lúc nhất thời, cô không thể phản bác lại.

- Bạch Ngọc, đừng nói lung tung.

Tố Cẩm nghiêm mặt nói.

- Vâng.

Bạch Ngọc ngậm miệng lại.

- Ta đã nhìn thấy thành Bắc Hải.

Hổ Tây đột nhiên hô.

Mấy cô gái nghe vậy, lập tức lên tinh thần, bọn họ đều ngước mắt nhìn về phương hướng cô gái tóc màu quất vừa chỉ.

Xa xa trên mặt biển, mơ hồ có thể thấy hình dáng đất liền, còn có một điểm đen cực kỳ rõ ràng, đó chính là thành Bắc Hải

- Thành Huyền Vũ, ta sắp trở về thành Huyền Vũ rồi!

Hạ Lạc hoan hô nhảy nhót.

- Lần này là thật tới rồi.

Tâm tình Hồ Tiên cũng sung sướng, cô đang rất nôn nóng muốn gặp Mục Lương.

- Thành Huyền Vũ?

Bạch Ngọc cùng Tố Cẩm đều nhíu mày.

Các cô chỉ nhìn thấy một tòa núi lớn, làm gì có thành Huyền Vũ?

Bối Nhĩ Liên nhắc nhở:

- Thứ khổng lồ nhìn như một ngọn núi kia, chính là thành Huyền Vũ.

- Không phải thành Huyền Vũ được xây dựng trên lưng Man Thú Hoang Cổ hay sao? Tại sao lại có hình dáng như một ngọn núi….

Bạch Ngọc nói được một nửa, đột nhiên cô đã hiểu được điều gì đó.

Tố Cẩm nhẹ giọng nói suy đoán của mình:

- Có nghĩa là ngọn núi kia, chính là Man Thú Hoang Cổ cõng thành Huyền Vũ trên lưng?

- Đúng vậy.

Bối Nhĩ Liên gật đầu.

- Vậy cũng quá lớn rồi!

Bạch Ngọc khó có thể tin mở lớn miệng.

Kích thước của Tiểu Huyền Vũ, phải lớn hơn gấp mười lần so với thành Tấn Nguyên, điều này làm cho cô ngây ngốc.

- Không hổ là Mục Lương các hạ.

Tố Cẩm lộ ra vẻ mặt kính nể.

- Hồ Tiên các hạ, Ốc Đảo nên đáp xuống nơi đâu?

Bối Nhĩ Liên mở miệng hỏi.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên là phía trước Sơn Hải Quan, tất cả mọi người phải đăng ký tin tức, mới có thể vào thành.

- Đã biết.

Bối Nhĩ Liên không thèm để ý gật đầu, sau đó cô xoay người đi sắp xếp người thông báo cho những thành chủ, để bọn họ chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện.

Hạ Lạc ngây ngô nói:

- Đại nhân sẽ đến đón chúng ta, phải không?

- Chắc chắn.

Hồ Tiên khẳng định.

Trước khi cô rời khỏi Thành Huyền Vũ, Mục Lương đã đồng ý với cô, tới lúc cô trở về, anh sẽ tự mình tới đón.

- Hy vọng một lúc nữa chúng ta không gặp chuyện gì không may.

Hổ Tây xiết chặt đôi tay nhỏ bé của mình.

- A? Gặp chuyện không may?

Hạ Lạc nghi hoặc hỏi.

- Ngươi thật ngốc!

Hổ Tây chỉ chỉ Tố Cẩm, hạ giọng nói:

- Rõ ràng người phụ nữ này muốn giành thành chủ đại nhân với chị Hồ Tiên, nếu lúc đó hai bên xung đột thì chúng ta biết làm sao bây giờ?

- Chắc không có chuyện đó đâu?

Vẻ mặt Hạ Lạc nghiêm túc hẳn lên.

Cô nhìn qua Tố Cẩm, đúng là chỉ cần nhắc tới Mục Lương, gương mặt cô ấy sẽ trở nên bừng sáng.

- Ta cảm nhận được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hổ Tây trở nên cứng ngắc, cô nghiêm túc nói:

- Chị Hồ Tiên cũng không phải là người rộng lượng.

- Ừ, đúng vậy.

Hạ Lạc cũng đồng ý với suy nghĩa này, cô gật đầu, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ chuyện mình bị Hồ Tiên đánh đòn bởi vì dám nghe lén Hồ Tiên cùng Mục Lương trò chuyện.

- Các ngươi vừa nói gì, lặp lại ta nghe xem nào, ta không phải người rộng lượng sao?

Hồ Tiên vung vẩy tám cái đuôi.

Cô đã đứng phía sau hai cô gái từ lúc nào rồi, hai tay còn khoát lên vai hai người ấy.

Hổ Tây rùng mình một cái, cả người cảm thấy sợ hãi.

Cô cứng ngắc quay đầu lại, cố gắng cười nói:

- Chị Hồ Tiên, ngươi nghe lầm, ta nói chính là..... Hạ Lạc!

- Hả? Ngươi nói ta sao?

Biểu cảm trên mặt Hạ Lạc ngẩn ngơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận