Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2398: Bệnh Viện Đa Khoa Ngày Càng Hoàn Thiện.

Trình Mâu khẩn trương hỏi:

- Bác sĩ Tào Nhĩ Sâm, làm sao bây giờ?

Nếu đổi lại là bản thân, hắn có thể áp dụng phương thức xử lý trước kia là dùng than củi bị đốt đỏ đặt lên trên miệng vết thương, có thể miễn cưỡng cầm máu.

Hiện tại người bị thương là Dụ Tử, là vợ của hắn, chỉ cần có bí dược chữa thương là có thể trị khỏi, cho nên hai vợ chồng mới nhịn đến bây giờ.

- Không sao, vết thương này rất dễ xử lý.

Tào Nhĩ Sâm bình tĩnh đáp, sau đó lấy ra một hộp lưu ly, bên trong chứa chất lỏng trong suốt, đó là cồn nồng độ cao dùng để khử trùng và sát trùng.

Bà lại lấy ra một tấm vải sạch, đổ một chút cồn lên trên miệng vết thương rồi tiến hành sát trùng.

- A ~~~

Dụ Tử a một tiếng, cô nhịn đau không thét to, cơ thể không khỏi run lên.

- Nhịn một chút, sẽ hết đau nhanh thôi.

Tào Nhĩ Sâm nói với vẻ mặt không đổi sắc.

Bà được quân y huấn luyện một tháng, gặp qua rất nhiều dạng vết thương cho nên đã có kinh nghiệm xử lý.

- Ào ào ~

Bình cồn nhanh chóng bị dùng hết phân nửa, Tào Nhĩ Sâm ngăn chặn vết thương của Dụ Tử, ngước mắt hỏi:

- Hiện tại có hai loại phương án trị liệu, một là khâu bằng chỉ, hai là sử dụng bí dược. Loại thứ hai có thể trợ giúp vết thương khép lại nhanh hơn, cũng không cần khâu lại.

-...

- Khâu lại?

Dụ Tử nghe vậy môi run một cái.

Tào Nhĩ Sâm gật đầu nói:

- Ừm, dùng chỉ khâu lại hai phần thịt tách rời, có hiệu quả phòng ngừa vết thương rạn nứt, còn có thể xúc tiến vết thương khép lại.

Dụ Tử run rẩy nói:

- Ta chọn loại thứ hai, loại thứ nhất mới nghe thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi!

- Giá cả sẽ khác nhau đấy, dùng bí dược sẽ đắt hơn một ít.

Tào Nhĩ Sâm nhắc nhở.

Dụ Tử nghe vậy tỉnh táo lại, vội vàng hỏi:

- Phải mất bao nhiêu tiền?

- Mặc kệ bao nhiêu tiền, ta chọn loại thứ hai!

Trình Mâu nói không chút do dự.

Tào Nhĩ Sâm giải thích:

- Cũng không đắt lắm, năm mươi lăm đồng Huyền Vũ, nếu là khâu chỉ thì chỉ cần mười sáu đồng Huyền Vũ.

Bệnh Viện Đa Khoa thu phí không đắt, như vậy người nghèo cũng có thể đến khám chữa bệnh, kẻ có tiền thì mua bí dược.

- Vẫn là dùng bí dược đi.

Trình Mâu nghiêm túc nói.

Dụ Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn bị hù dọa bởi loại trị liệu thứ nhất, đành phải gật đầu đáp ứng.

Tào Nhĩ Sâm thấy thế lấy ra biên lai đã in sẵn, viết rõ ràng phương án trị liệu và phí dụng cần trả, cuối cùng ấn con dấu cá nhân xuống.

- Cầm đi lầu một trả phí.

Bà xé biên lai đưa cho Trình Mâu.

- Vâng!

Trình Mâu cầm biên lai chạy xuống lầu.

Tào Nhĩ Sâm lấy ra một chai bí dược bằng bột màu trắng, vải tơ nhện dùng để băng bó vết thương và cồn sát trùng, khi Trình Mâu trở về thì Tào Nhĩ Sâm mới bắt đầu xử lý vết thương trên tay Dụ Tử.

Bà lại dùng cồn rửa vết thương của Dụ Tử lần nữa, sau đó rải một lớp bột màu trắng lên trên, nó sẽ giúp làm cho vết thương kết nhanh hơn, sau đó dùng vải tơ nhện quấn quanh ngón tay bị đứt rồi dùng một que gỗ cố định, phòng ngừa ngón tay cong lại làm vỡ miệng vết thương.

Tào Nhĩ Sâm nhắc nhở:

- Được rồi, ngày thường đừng để vết thương dính nước, tránh cho vết thương bị cảm nhiễm.

- Vậy là xong rồi sao?

Trình Mâu sửng sốt hỏi.

Tào Nhĩ Sâm ôn hoà nói:

- Dĩ nhiên không phải rồi, thương thế này nhanh nhất cũng cần hai ngày mới có thể hoàn toàn khép lại.

- Vâng vâng, được.

Trình Mâu thấy vết thương của vợ không còn chảy máu nữa, lúc này mới thả lỏng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Các ngươi có thể về rồi.

Tào Nhĩ Sâm phất tay nói.

- Cảm ơn.

Trình Mâu vội vàng gật đầu, dẫn Dụ Tử rời khỏi phòng khám.

…………

Cung điện, khu Trung Ương.

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa thư phòng bước vào, cầm một phần văn kiện trong tay đi tới trước mặt Mục Lương, ưu nhã nói:

- Mục Lương, đây là báo cáo về tình huống vận hành trong ba ngày khai trương của Bệnh Viện Đa Khoa.

- Ngươi viết à?

Mục Lương dịu dàng hỏi.

- Đương nhiên rồi.

Cô thong thả ngồi xuống.

Anh nghe vậy mở báo cáo ra xem, chữ viết nhỏ nhắn và xinh đẹp, đáng thưởng thức, đúng là chữ của cô gái ưu nhã, rồi quét nhìn từng hàng chữ viết tay:

- Bệnh Viện Đa Khoa khai trương ba ngày, ngày đầu tiên có sáu người đăng ký xem bệnh, ngày thứ hai là hai mươi ba người, ngày thứ ba là sáu mươi lăm người....

Bệnh Viện Đa Khoa khai trương ngày đầu tiên không có nhiều người biết tới, vì vậy ít người hiểu rõ về công năng của bệnh viện.

Vào ngày khai trương thứ hai và thứ ba, thông qua tuyên truyền ở trong báo chí và TV, dân chúng dần dần biết về Bệnh Viện Đa Khoa, từ đó người đi xem bệnh mới gia tăng.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, khen ngợi:

- Các hạng số liệu được liệt kê rất rõ ràng, không tệ.

Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm, ưu nhã nói:

- Ta biết ngươi muốn xem cái gì, cho nên mới tự tay viết báo cáo.

- Ngươi rất hiểu ta.

Mục Lương cười một tiếng, buông báo cáo trong tay xuống.

Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng đầu, dịu dàng hỏi:

- Sau khi nhìn xong phần báo cáo này thì ngươi có ý kiến gì không?

- Ừm, cần phải gia tăng thêm khoa mắt mới được, rất nhiều người mắc các bệnh về mắt.

Mục Lương gật đầu một cái.

Dựa vào thống kê chẩn bệnh trong ba ngày đầu khai trương, có mười lăm người mắc phải các vấn đề về mắt, chiếm gấp ba lần so với những bệnh khác.

- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.

Cô tiếp tục lên tiếng.

- Còn nữa, quy trình chạy chữa có chút rắc rối, cần ưu hoá và tinh giản mới được.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Còn phải thông qua báo chí và TV nhắc nhở mọi người khi tới đăng ký xem bệnh phải mang theo thẻ căn cước. Trong báo cáo ghi rõ có gần ba phần tư người đi tới Bệnh Viện Đa Khoa không mang theo thẻ căn cước, đây là một vấn đề.

- Tốt, ta sẽ sắp xếp việc này.

Nguyệt Thấm Lan chăm chú ghi chép lại.

Mục Lương bình thản nói:

- Đúng rồi, Bệnh Viện Đa Khoa cũng sẽ mở vào buổi tối, ngươi nhớ sắp xếp người trực đêm.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan gật đầu lần nữa.

Anh lại suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói:

- Tạm thời chỉ có mấy vấn đề này thôi, sau này nếu phát hiện nữa thì lại bàn tiếp.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị:

- Chúng ta có thể thu thập ý kiến của dân chúng, nếu hợp lý thì có thể tiếp thu và sửa đổi.

Bệnh Viện Đa Khoa sinh ra là để phục vụ dân chúng, chỉ khi nào dân chúng cảm thấy tốt thì nó mới thật sự tốt, kiến nghị hợp lý có thể giúp bệnh viện ngày một phát triển và hoàn thiện hơn.

- Ừm, có thể.

Mục Lương ừ một tiếng, điềm đạm bảo:

- Làm thêm một hộp thư thu thập ý kiến trong đại sảnh lầu một Bệnh Viện Đa Khoa đi.

- Ta sẽ cho người đi làm.

Nguyệt Thấm Lan đáp ứng.

Mục Lương nhẹ gật đầu, hỏi sang vấn đề khác:

- Tình huống bên Lạp Nhã thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lộ ra biểu cảm nghiêm túc, gật đầu nói:

- Đã tìm được thành Ba Mẫu, nằm ở biên cảnh vương quốc Lan Lư Ba, sát vương quốc Hải Đinh.

Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:

- Người tên Thiệu Tông này thú vị đấy, mới có mấy ngày mà đã bỏ chạy xa như vậy?

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng, nói:

- Ta hoài nghi là có người tiếp tay, nếu không lấy thực lực của hắn ta, cho dù là cưỡi xe thú đi ngày đêm không nghỉ thì vẫn không thể nào chạy tới thành Ba Mẫu chỉ trong vòng nửa tháng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận