Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2591: Còn Muốn Ép Buộc Người Của Ta Ở Lại, Lá Gan Không Nhỏ.

- Ngươi là ai?

Thành chủ thành Quang Phục lớn tiếng quát.

Hổ Tây nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói:

- Ta tới từ vương quốc Huyền Vũ, giao bí dược chữa thương và vũ khí cho các ngươi.

Thành chủ thành Quang Phục sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Hắn sốt ruột hỏi:

- Bí dược chữa thương và vũ khí ở đâu?

- Tinh thạch hung thú đâu?

Hổ Tây nghiêm túc hỏi lại.

- Nhanh lên, mau chóng mang tinh thạch hung thú chuẩn bị sẵn tới đây.

Thành chủ thành Quang Phục vung tay lên, vội vàng sai thuộc hạ đi mang tinh thạch hung thú qua đây.

Khi hắn xác định giao dịch bí dược chữa thương và vũ khí với vương quốc Huyền Vũ thì cũng đã chuẩn bị xong tinh thạch hung thú.

Một lát sau, thuộc hạ mang từng rương chứa đầy tinh thạch hung thú đến trên tường thành, toàn bộ được xếp chồng chất trước mặt cô gái tóc màu quýt.

Sau khi xác định không thành vấn đề, Hổ Tây mới cầm ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra bí dược chữa thương và vũ khí chất thành một ngọn núi nhỏ trên tường thành.

Thành chủ thành Quang Phục vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng:

- Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi!

Hắn vung tay lên, gọi thuộc hạ đi phân phát bí dược chữa thương, trước mắt cần phải trị liệu những người bị trọng thương, bảo trụ tánh mạng của bọn hắn, sau đó cường điệu trị liệu người còn có thể chiến đấu, hi vọng bọn hắn có thể kiên trì lâu hơn.

Khôi giáp và vũ khí nhanh chóng được an bài hết, thực lực của hộ vệ tăng lên rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đánh lùi Hư Quỷ leo lên tường thành.

- Ầm ầm ~~~

Tiếng sấm đánh không ngừng nghỉ, Thiên Phạt lại giáng xuống lần thứ hai, càng ngày càng có nhiều Hư Quỷ chết đi.

- Hàng hóa đã giao đầy đủ, ta còn phải đi giao vũ khí cho những tòa thành còn lại, mạn phép đi trước.

Hổ Tây nói rồi thu hồi từng rương tinh thạch hung thú.

- Chờ đã, các hạ không ở lại để giúp đỡ chúng ta đối phó Hư Quỷ sao?

Thành chủ thành Quang Phục cất cao giọng hỏi.

Ánh mắt của Hổ Tây lạnh xuống, nàng nhìn về phía Thành chủ thành Quang Phục, nói:

- Ta đã nói rất rõ rồi, hiện tại ta còn phải đi giao hàng tới những tòa thành khác.

- Giải quyết xong bầy Hư Quỷ này lại đi cũng không muộn.

Thành chủ thành Quang Phục trầm giọng nói.

Hổ Tây nở nụ cười lạnh lùng:

- Các hạ nói đùa, nếu như ta đi chậm, không có tiếp tế kịp thời bí dược chữa thương và vũ khí, rất có thể cả tòa thành sẽ bị hủy diệt.

Ánh mắt của thành chủ thành Quang Phục cũng lạnh xuống, hắn mặc kệ người khác, lúc này giúp thành Quang Phục vượt qua cửa ải khó khăn mới là chuyện quan trọng nhất.

- Ngươi nhất định phải ở lại.

Hắn gằn từng chữ một.

Hổ Tây phun một bãi nước miếng, lạnh lùng nói:

- Ngươi nằm mơ đi, thành Quang Phục các ngươi cần bí dược chữa thương và vũ khí, chẳng lẽ những tòa thành khác không cần à?

- Các hạ, ta sẽ bẩm báo chuyện này rõ ràng với bệ hạ.

Cô bỏ lại một câu rồi xoay người cất bước biến mất tại chỗ.

Thành chủ thành Quang Phục vội vươn tay muốn bắt Hổ Tây ở lại nhưng không thành, trước mắt hắn không hề có một bóng người.

- Đáng chết!

Hắn tức giận mắng một tiếng, đáng tiếc Hổ Tây đã không thể nghe thấy.

…….

Buổi tối, bên trong cung điện khu Trung Ương.

Mục Lương trở về từ Vệ Thành, vừa đi vào chính sảnh thì nhìn thấy đám người Ngôn Băng đang tụ tập một chỗ trò chuyện ríu rít.

- Bệ hạ đã trở về.

Nhóm tiểu hầu gái lên tiếng nhắc nhở.

- Mục Lương!

Đôi mắt đỏ rực của Nguyệt Phi Nhan chợt lóe sáng, ra hiệu về phía Ngôn Băng đang ngồi cạnh mình, vui vẻ nói:

- Ngôn Băng đột phá thành công rồi!

Mục Lương gật đầu một cái, ôn hòa hỏi:

- Ta biết rồi, Linh Nhi đã nói với ta, cơ thể ngươi không có vấn đề gì chứ?

- Không có.

Ngôn Băng khẽ gật đầu.

Sau khi đột phá thành công thì cô đã đi so chiêu với người của U Linh đội ba tại sân huấn luyện tầng sáu Trung Ương, mãi cho tới khi toàn bộ thành viên đội ba bị đánh ngã ba lần mới kết thúc phần huấn luyện hôm nay.

- Ta xem một chút.

Mục Lương vươn tay ra.

Ngôn Băng không có từ chối, vươn tay đặt lên trên bàn tay to rộng của Mục Lương, phát hiện bàn tay của hắn ấm áp và mạnh mẽ, cho người ta một loại cảm giác an tâm.

Mục Lương hơi rũ mắt, tập trung kiểm tra tình huống của Ngôn Băng, sau khi xác định cơ thể cô ấy chỉ có chút suy yếu bên ngoài, không có dị thường khác thì mới buông tay ra.

Anh điềm đạm nói:

- Không có việc gì, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là có thể khôi phục bình thường.

- Vâng.

Ngôn Băng gật đầu một cái.

Tiểu Tử nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ, tiểu thư Hổ Tây truyền tin tức trở về.

- Cô ấy lại gặp phải chuyện gì à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Tiểu Tử gật đầu một cái, kể lại tin tức mà Hổ Tây truyền về không sót một chữ cho Mục Lương nghe.

- Đầu óc của tên thành chủ thành Quang Phục kia có bệnh à?

Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt mắng một tiếng.

Trong mắt Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng cười khẩy nói:

- Còn muốn ép buộc người của ta ở lại, lá gan không nhỏ.

- Mục Lương, chuyện này chờ để sau lại tính toán.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.

Mục Lương bình tĩnh bảo:

- Ta biết, chờ khi nào chuyện Hư Quỷ giải quyết hết rồi nói sau.

Không thể bởi vì hành vi của một mình thành chủ thành Quang Phục mà làm cho toàn bộ dân chúng trong thành đều rơi vào nguy hiểm, hiện tại còn cần hắn ta đối phó lũ Hư Quỷ còn lại, chờ khi nào uy hiếp của Hư Quỷ qua đi thì tính sổ hắn ta cũng không muộn.

Đương nhiên, tiền đề là trước đó hắn vẫn còn sống.

Anh vừa suy nghĩ vừa tiếp tục nói:

- Sau khi tai nạn Hư Quỷ qua đi, giá cả giao dịch với thành Quang Phục tăng lên phân nửa.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan đáp ứng một tiếng, chuyện này cần phải bàn bạc với Hồ Tiên, chuyện buôn bán và đơn đặt hàng đều do cô ấy phụ trách và xử lý.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Còn có chuyện gì sao?

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Bí dược chữa thương và vũ khí, khôi giáp mới đều đã được vận chuyển tới bên nhóm Hổ Tây.

- Ừm, bên nhà xưởng còn có bao nhiêu hàng trữ?

Mục Lương gật đầu hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nói tiếp:

- Hàng trữ trong kho không còn nhiều lắm, không chỉ riêng đại lục cũ đặt hàng, ngay cả những vương quốc ở đại lục mới cũng đặt hàng không ít.

- Ta quên mất điểm này, xem ra phải xây thêm xưởng.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.

- Chúng ta tìm nhà máy làm thay ở những nơi khác được không?

Ngải Lỵ Na thanh thúy nêu ý kiến.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Không được, bí dược chữa thương và vũ khí là cơ mật của chúng ta, tìm nhà máy làm thay dễ dàng để lộ bí mật, hơn nữa không có nơi nào nguyện ý làm thay giúp vương quốc chúng ta cả.

- Đúng vậy, vũ khí và bí dược chỉ có thể tự sản xuất.

Mục Lương gật đầu đồng ý, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:

- Vậy xây thêm một Xưởng Chế Thuốc và Phường Công nghiệp Quân Sự đi.

- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận