Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1965: Ra Tay Trợ Giúp



Trên tảng đá lớn, Mục Lương ngưng thần nói:

- Các cô ấy sắp thua.

Lão hổ kia là ma thú cấp 7, hai người đánh nhau với nó đều chỉ có thực lực cấp 6, trên người còn bị thương, hiển nhiên không phải là đối thủ của ma thú cấp 7.

Ly Nguyệt quay đầu hỏi:

- Có nên giúp các cô ấy một tay không?

Mục Lương mỉm cười hỏi:

- Ngươi muốn thử một chút sao?

- Ừm, ta có thể đánh thắng nó.

Đôi mắt màu bạc xinh đẹp của Ly Nguyệt sáng ngời, lúc này đã cầm lấy trường cung và bao đựng tên.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương cười nhạt một tiếng.

……….

Hi Phù Ni cắn chặt răng, dùng hết toàn lực đập cốt bổng về phía đầu ma thú cấp 7.

Trước đó cô đã bị thương, hiện tại dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát huy ra được một nửa lực lượng, tạo thành thương tổn cho ma thú cấp 7 rất có hạn.

- Bang bang ~~~

Cây búa xương nện trên đầu ma thú cấp 7 chỉ làm nó lùi lại hai bước, nó phẫn nộ rít gào vì ăn đau.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú cấp 7 triệt để bị chọc giận, nó vung móng vuốt nhanh như chớp đánh bay Hi Phù Ni ra ngoài, nện mạnh vào đại thụ ở xa mấy trăm mét.

Bụng của cô bị rạch một đường dài, máu phun xối xả như là không cần tiền, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Hi Phù Ni há miệng phun ra một búng máu lớn, cơn đau đớn tột độ khiến cơ thể nàng không ngừng run rẩy.

- Chị!

Hi Sắt biến sắc, sự đau thương xông lên đầu, phẫn nộ lao về phía ma thú cấp 7, nàng phải báo thù cho chị.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú cấp 7 bị chọc giận, tiếng gào thét như sấm nổ, nó bay tới đánh về phía Hi Sắt, thế tất xé nàng thành mảnh nhỏ.

Hi Sắt chợt dừng lại, khó khăn lắm mới tránh sang một bên, né được đòn công kích của ma thú trong gang tấc.

Nhưng độ linh hoạt của ma thú cấp 7 tốt hơn cô rất nhiều, Hi Sắt còn chưa kịp điều chỉnh tư thế thì ma thú cấp 7 đã vung móng vuốt đánh về phía cô lần nữa.

Sắc mặt của Hi Sắt trắng bệch, trong đầu hiện lên một ý niệm: Xong đời.

Hi Sắt không cam lòng, nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải chết bằng cách này.

- Vút ~~~

Đột nhiên, một mũi tên sắc bén lao tới nhanh như chớp, bắn thủng móng vuốt của ma thú cấp 7.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú cấp 7 thống khổ rít gào, móng vuốt chếch hướng nện xuống bên cạnh Hi Sắt.

Hi Sắt sửng sốt một chút, tiếng xé gió bên tai, ma thú cấp 7 lại nâng móng vuốt một lần nữa, đánh về phía mũi tên đang lao tới.

Hi Sắt thấy thế lập tức nhân cơ hội lộn mấy vòng rời xa ma thú cấp 7, đứng dậy nhìn về phía Ly Nguyệt đột nhiên xuất hiện.

- Ngươi tránh sang một bên đi.

Ly Nguyệt nhắc nhở một câu, một mũi tên khá đã đặt lên trên dây cung.

- Vút ~~~

Cô nhắm vào đầu ma thú cấp 7 sau đó buông dây cung một cách dứt khoát.

Ma thú cấp 7 rít gào một tiếng, linh hoạt né tránh mũi tên bay tới.

Hi Sắt lấy lại tinh thần, cô bất chấp sự vui sướng vì sống sót sau tai nạn, vội vàng chạy về phía chị gái không rõ sống chết.

Biểu cảm trên mặt Ly Nguyệt lạnh như băng, ma thú cấp 7 linh hoạt hơn trong tưởng tượng, vì vậy cô không lãng phí tên nữa, cầm trường cung lao về phía ma thú cấp 7.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú cấp 7 phẫn nộ rít gào, đồng dạng vọt thẳng tới cô gái tóc bạc, hai cái đầu há mồm cắn về phía cô.

Đáy mắt của Ly Nguyệt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, cơ thể biến mất tại chỗ, điều này khiến ma thú cấp 7 sửng sốt dừng động tác.

Bốn lỗ tai và hai cái mũi của nó giật giật, tập trung lắng nghe và đánh hơi Ly Nguyệt, sau đó cơ thể đánh tới một phía.

Mặt đất xuất hiện mấy cái vết chân, Ly Nguyệt đang ẩn thân lùi về phía sau hai bước, tiếp đó sử dụng trường cung nện mạnh vào đầu ma thú.

- Phanh ~~~

Âm thanh trầm đục vang lên, đầu con ma thú kia lõm xuống, phản lực khiến tay của cô gái tóc bạc tê dại.

Đầu của ma thú cấp 7 lảo đảo, ý thức có chút mơ hồ, nó ăn đau gầm lên đầy phẫn nộ.

Ly Nguyệt lùi về phía sau một chút, không đợi ma thú kịp phản ứng lại thì cô đã nhanh chóng rút ra ba mũi tên và đặt song song lên trường cung, dùng toàn lực kéo cung thành hình trăng tròn.

- Vút vút vút!!

Ba mũi tên lao ra ngoài như xé gió, trong đó có hai mũi tên tinh chuẩn xuyên thủng hai cái đầu của ma thú, mũi tên thứ ba thì lách qua kẽ hở giữa hai cái đầu và đâm trúng tim của nó, ba mũi tên đều bắn vào đúng chỗ yếu hại.

Trên mặt Ly Nguyệt vẫn lộ ra thần sắc nhàn nhạt, lật cổ tay một cái, thu lại trường cung vào ma cụ không gian chứa đựng.

- Chị, ngươi chịu đựng một chút, ta nhất định sẽ cứu ngươi.

Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc kêu bi thống của Hi Sắt.

Ly Nguyệt quay đầu liếc nhìn Mục Lương ở đằng xa, anh mang theo Hi Bối Kỳ và Lạp Nhã bay lên không trung rồi đáp xuống bên cạnh Hi Phù Ni.

Hi Sắt thấy lại xuất hiện thêm ba người xa lạ, trong lòng cô rất khẩn trương, cảnh giác nhìn chăm chú vào ba người Mục Lương.

- Mục Lương, đã giải quyết xong.

Ly Nguyệt cất bước đi tới.

Hi Sắt thấy Ly Nguyệt đi tới, miệng khẽ giật, nói với giọng nói khàn khàn:

- Cám ơn ngươi đã cứu ta.

- Không có gì.

Ly Nguyệt nhàn nhạt đáp.

- khụ khụ ~~~

Hi Phù Ni yếu ớt ho khan hai tiếng, máu vẫn ào ạt chảy ra từ miệng vết thương.

- Chị!

Hi Sắt hoảng hốt kêu lên.

Cô luống cuống đè lại vết thương ở bụng chị gái, nhưng máu vẫn không ngừng tràn ra bên ngoài, không cách nào dừng lại được.

Lạp Nhã lạnh nhạt nói:

- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô ta sẽ chết.

- Không thể nào, chị của ta không thể chết được!

Hai mắt của Hi Sắt ửng hồng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Cô tuyệt vọng nhìn về phía bốn người Mục Lương, hèn mọn khẩn cầu:

- Van cầu các ngươi hãy cứu chị của ta, ta cầu xin các ngươi!

Cảm xúc trên mặt Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ, cô gái bị thương sắp chịu đựng không nổi, hơi thở đã suy nhược vô cùng, gần như là không có.

Anh ngồi xổm nói:

- Tránh ra.

- Cảm ơn, cảm ơn ngươi.

Hi Sắt vội vàng cảm ơn.

Mục Lương không có nhìn nàng, lòng bàn tay ngưng tụ nguyên tố sinh mệnh rồi đánh vào bụng của Hi Phù Ni.

Có sự trợ giúp của nguyên tố sinh mệnh, vết thương của Hi Phù Ni đã không còn đổ máu, nhưng miệng vết thương chỉ đang từ từ khép lại.

Anh nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Bị thương quá nặng.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hi Sắt lại hoảng hốt hỏi.

- Ngươi im lặng một chút.

Mục Lương liếc nhìn nàng một cái.

-...

Đôi mắt đẹp của Hi Sắt trợn tròn, ủy khuất im lặng không dám nói nữa.

Mục Lương dời lực chú ý xuống người Hi Phù Ni, suy nghĩ một chút, trên đầu ngón tay ngưng tụ một giọt Nước Suối Sinh Mệnh trong suốt.

Nước Suối Sinh Mệnh vừa mới được ngưng tụ thì đã tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng nặc, hoa cỏ và cây cối xung quanh sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ sau vài hơi thở đã cao hơn vài mét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận