Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1278: Chiến Đấu Quá Hung Mãnh



‘Quá non và xanh’…

Trong mắt Tiểu Bội hiện lên một tia giảo hoạt, cô cong lên khóe môi nói:

- Thuỷ triều hư quỷ còn vài ngày nữa mới chấm dứt, đồ ăn trong Tam Tinh Lâu cũng không còn nhiều lắm, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ không còn.

- Ta… ta muốn ba cái bánh…

Đại Tề đưa tay ra hiệu. Nhưng khi vừa hé miệng, hắn lại sửa lời:

- Không, phải sáu bánh.

Ba bánh chỉ sợ không đủ cho một mình hắn ăn, vẫn nên mua nhiều hơn một chút, cho đội trưởng và nhân viên quan sát ăn nữa.

- Tốt, ba mươi đồng.

Tiểu Bội vươn tay.

Khóe mắt Đại Tề giật giật, hắn lôi ra túi da thú bên hông, rút ra ba tờ mười đồng Huyền Vũ đưa cho Tiểu Bội.

Ba mươi đồng cũng không là gì với hắn, chỉ là ba mươi đồng mới mua được sáu cái bánh, điều này làm cho hắn hơi buồn bực.

- Xin chờ một chút.

Tiểu Bội nở nụ cười xoay người rời đi.

Một lát sau, cô ôm một cái túi trở về, bên trong chứa sáu cái bánh có đường kính hai mươi cm dày chừng một cm.

- Của ngươi đây.

Tiểu Bội đem bánh đưa ra phía trước.

- Lớn quá.

Đại Tề nói thầm một câu, ôm cái túi rồi kích động trở về.

Khi trở lại bên trong phòng, Mậu Đạt và Kha Đa Lạp vẫn đang ghé sát vào cửa sổ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

- Đội trưởng, có ăn rồi.

Đại Tề hô một tiếng.

- Có đồ ăn ư?

Nhất thời tinh thần Kha Đa Lạp tỉnh táo lại, hắn là người đầu tiên xông tới trước mặt Đại Tề. Đại Tề đưa tay cho hắn một cái bánh mì loại lớn, rồi giơ một cái lên:

- Bánh này thật thơm.

- Thơm quá.

Kha Đa Lạp nhấp hé miệng, vừa muốn đưa tay ra lấy, đã bị đội trưởng huých cho một cái lệch vị trí.

- Ta nếm trước.

Mậu Đạt tiếp nhận cái bánh trong tay Đại Tề, mở lớn miệng cắn một miếng to.

Vỏ bánh hơi giòn, khi cắn vào sẽ thấy vụn bánh rơi ra.

- Ừm, hương vị cũng không tệ lắm.

Đôi mắt Mậu Đạt sáng lên, từng ngụm từng ngụm cắn xé bánh mì loại lớn.

- Phó đội trưởng, cũng cho ta một cái đi.

Đôi mắt Kha Đa Lạp đầy trông mong nhìn phó đội trưởng.

- Chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao? Tự lấy đi.

Đại Tề cười ngây ngô nói. Hắn buông cái túi xuống, tự mình cầm hai cái, một ngụm cắn xuống, vụn bánh rơi đầy đất.

Kha Đa Lạp phồng má, ấp úng khen ngợi:

A a a, ăn quá ngon. Khụ khụ...

Ngay sau đó, hắn bị sặc một cái, thiếu chút nữa đã nghẹn.

-...

Khóe miệng Mậu Đạt run rẩy, trên mặt dính đầy vụn bánh, đó là hậu quả khi Kha Đa Lạp ho khan phun ra.

- Ngạch, đội trưởng, thật có lỗi, ta không cố ý.

Vẻ mặt Kha Đa Lạp đầy cầu xin.

- Cút.

Mậu Đạt tức giận hô một tiếng, hắn nâng tay lau đi vụn bánh.

Kha Đa Lạp ngượng ngùng gật đầu, đứng một mình bên cửa sổ ăn bánh.

Hắn thi triển ma pháp, hai mắt loé lên tia sáng tối tăm, muốn nhìn thật rõ ràng tình huống trên tường thành cách đó không xa.

Khặc khặc khặc... Tiếng kêu của hư quỷ truyền đến, âm thanh phi thường dày đặc.

- Hư quỷ quá nhiều.

Kha Đa Lạp nói thầm một câu.

Hắn đã nghe được tiếng kêu của hư quỷ, còn vì chúng mà bị thương, cho nên có ấn tượng cực kỳ khắc sâu với loại sinh vật này.

- Đội trưởng, chúng ta nên lén lút ra ngoài nhìn hay không?

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Mậu Đạt.

- Ngươi cảm thấy hứng thú với thuỷ triều hư quỷ?

Mậu Đạt cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu.

Kha Đa Lạp giải thích:

- Ta muốn nhìn một chút xem thành Huyền Vũ ngăn cản lũ hư quỷ này như thế nào?

Hắn cảm thấy Thành Huyền Vũ rất thần bí, nên muốn tìm hiểu một chút.

- Chúng ta không ra được Sơn Hải Quan, nhìn kiểu gì được?

Đại Tề phồng hai má hỏi.

Kha Đa Lạp cười thần bí, lấy ra một cái bình nhỏ, rồi quơ quơ trước mặt.

- Cái gì vậy?

Mậu Đạt ngừng động tác nhai nuốt.

- Đừng lãng phí thời gian nữa, nói mau.

Đại Tề trừng lớn đôi mắt, bày ra tư thế ngươi không nói ta sẽ đánh ngươi.

Kha Đa Lạp giật giật khóe mắt, vội vàng nói:

- Ta còn mấy viên ma dược ẩn thân, chúng ta ăn vào rồi qua đó xem một chút, hai người thấy như thế nào?

- Tốt, hoá ra ngươi vẫn cất thứ tốt đi.

Mậu Đạt nheo mắt.

- Ha ha...

Kha Đa Lạp cười gượng rồi vội vàng giải thích:

- Kỳ thật là ma dược ẩn thân này chỉ là hàng phỏng chế, chỉ có thể ẩn thân được nửa thời gian đốt lửa trại, sau khi dùng còn có tác dụng phụ, sẽ điếc tai thời gian một ngày.

- Khó trách, ta đã nói rồi mà, loại ma dược phẩm chất cao như ma dược ẩn thân đâu dễ có được.

Mậu Đạt cười lạnh một tiếng.

……………

Phía trước Sơn Hải Quan.

- Chết cho ta.

Đại An Ti quơ cánh tay, cao giọng hô to:

- Kiên quyết không được để cho hư quỷ tiến vào Thành Huyền Vũ!!

- Giết!

Thành Phòng Quân cùng hô lớn, quân đuốc trong tay bọn họ đồng loạt bắn ra nỏ tiễn, đánh chết những con hư quỷ cấp thấp đang tới gần. Đợt thuỷ triều hư quỷ thứ hai tiến công càng hung mãnh hơn, số lượng hư quỷ là gấp hai đợt thuỷ triều hư quỷ thứ nhất.

Bên trong đàn hư quỷ, Mai Sa Khoa và Già Lạc xuyên qua tự nhiên, linh khí trong tay thu gặt tánh mạng hư quỷ.

Bùm bùm...

Từng con từng con hư quỷ ngã xuống đất, thi thể hoặc bị cắt đầu hoặc bị tách rời, đều dính vết thương trí mệnh.

- Một trăm hai mươi chín con.

Mai Sa Khoa thu lại trường đao, những giọt máu tối đen của hư quỷ văng lên mặt hắn. Nhưng khuôn mặt của hắn không chút thay đổi đưa tay lên lau đi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cô gái tóc xanh da trời.

- Một trăm ba mươi hai con.

Già Lạc cong lên khóe môi, kiếm xương trong tay cô vẫn chém ra một đạo hoa kiếm, lật tay xuyên thủng hư quỷ muốn đánh lén phía sau.

- Lợi hại, chúng ta lại tiếp tục.

Mai Sa Khoa nhếch miệng cười, hắn lại tiếp tục xuyên qua đàn hư quỷ.

Già Lạc khẽ cười nói:

- Ta sẽ không thua.

Rầm rầm oanh...

Âm thanh điếc tai vang lên, đại pháo linh khí bắt đầu một vòng bắn mới. Trên mặt biển xa xa, đàn hư quỷ bị đánh bay, máu thịt bay đầy trời.

- Nhưng lũ hư quỷ này nhiều lắm.

Ngải Lỵ Na vung tay lên, phi kiếm vờn quanh bên cạnh, chém sạch tất cả những con hư quỷ tới gần.

- Chú ý an toàn.

Ly Nguyệt dặn dò một câu.

Cô đứng trên đài nhìn ra phía xa, từ sau khi hư quỷ xuất hiện, trường cung chưa từng rời khỏi tay cô. Mỗi lần cô gái tóc bạch kim bắn ra một mũi tên, nhất định có một con hư quỷ ngã xuống.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta đến đây!

Thái Khả Khả, Tạp Lý, Hạ Lạp mang theo binh lính không quân tới, hỗ trợ những người ở đây chống đỡ thuỷ triều hư quỷ.

- Đầu nhập vào chiến đấu đi.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên, anh cao giọng hạ mệnh lệnh.

- Vâng.

Thái Khả Khả hưng phấn lên tiếng.

Cô nhảy xuống từ trên người ong thợ, thân thể bắt đầu xảy ra biến hóa, cánh rồng mọc ra sau lưng, biến hóa thành long nhân, lao thẳng tới đàn hư quỷ.

Sau khi biến thành trạng thái long nhân, cô gái tóc xanh trở nên cực kỳ mạnh mẽ, đuôi rồng dễ dàng đập nát đầu hư quỷ.

- Quá mạnh!

Bạch Sương há miệng thở dốc, cô đã bị sự hung mãnh của Thái Khả Khả làm cho sợ hãi.

- Đi tìm chết.

Thái Khả Khả quơ đại đao, chuyên chọn hư quỷ cấp sáu để chiến đấu.

Trên không trung, hư quỷ cấp sáu bị một đao đánh trúng, sau đó chúng giống đạn pháo nổ tung giữa một mảnh hư quỷ cấp thấp.

Khóe mắt của Đại An Ti giật giật, cô gái tóc xanh này còn hung mãnh hơn cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận