Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1150: Có Thể Thuyết Phục Đảo Chủ Đảo Hải Điệp Dời Đảo



Sau khi Nước Nước Suối Sinh Mệnh ngưng tụ, nếu bảo tồn tốt, trong vòng một ngày nó sẽ tiêu tán.

Khóe miệng Mục Lương cong lên, anh có thể ngưng tụ được một giọt Nước Suối Sinh Mệnh , Tiểu Tinh Linh cũng có thể ngưng tụ được một giọt, nói cách khác một tháng có hai giọt Nước Suối Sinh Mệnh .

- Nhưng có thể thí nghiệm một chút, có điều dường như gần đây không có ai qua đời.

Mục Lương nhẹ giọng nỉ non.

Cộc cộc cộc…

Cửa thư phòng bị ai đó gõ vang, sau đó thanh âm trong veo của Nguyệt Thấm Lan truyền vào.

- Mục Lương, ta vào được không?

- Vào đi.

Anh cười khẽ đáp.

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa thư phòng đi vào bên trong, dùng dáng đi thướt tha đi tới bên cạnh anh.

Cô buông văn kiện trên tay xuống, tao nhã nói:

- Đây là số liệu sản xuất của xưởng công nghiệp quân sự trong hai ngày vừa qua, còn có tình huống gieo trồng của Măng Cụt Bom và Cây Cao Su.

Mục Lương cầm lấy văn kiện, bắt đầu đọc nhanh như gió.

Vài phút sau, anh đặt văn kiện xuống, ngước mắt nói:

- Tốc độ sản xuất của xưởng công nghiệp quân sự hơi chậm, phải đẩy nhanh tốc độ mới được.

- Vậy phải tuyển thêm một vài người.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

- Cứ tuyển thêm đi.

Mục Lương gật đầu nói.

Nguyệt Thấm Lan thở dài nói:

- Mục Lương, vấn đề là trong thành chúng ta không còn quá nhiều người có thể tuyển.

Thành Huyền Vũ đã trở nên lớn hơn nhưng dân cư vẫn không tăng trưởng, sức lao động không đủ, dù sao phát triển thành thị cũng không thể thoát khỏi yếu tố dân cư.

- Ngươi phải biết rằng, Ngoại thành còn cần rất nhiều người tới gieo trồng ngô, khoai lang, quân doanh cũng cần tuyển tân binh, tất cả mọi bộ phận đều thiếu người.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nói.

- Đó là một vấn đề...

Mục Lương đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, anh cụp mắt suy nghĩ.

Sau khi nghĩ một lát, anh ngẩng đầu nói:

- Đi hỏi thăm một chút, nếu tiếp tục đi tới, sẽ gặp được dạng thế lực gì?

- Ngươi muốn đoạt người sao?

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu nói.

- Ừm, tốt nhất là mang cả hải đảo lên.

Mục Lương nói đùa.

- Vậy cũng đúng.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

- Khụ khụ…Ta nói đùa mà.

Mục Lương dở khóc dở cười.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi xanh nước biển, tao nhã nói:

- Ta đi tìm Hải Điệp các hạ nói chuyện, có lẽ cô ấy nguyện ý mang đảo Hải Điệp đến thành Huyền Vũ.

- Này...

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn.

Ngoại thành có rất nhiều đất trống, nếu cho đảo Hải Điệp tiến vào thành Huyền Vũ cũng không phải không thể, còn lấy được rất nhiều tài nguyên và con người.

- Chỉ sợ cô ấy sẽ không đồng ý.

Mục Lương trong sáng nói.

- Để cho Hồ Tiên và ta cùng tìm cô ấy nói chuyện.

Nguyệt Thấm Lan cong lên khóe môi, đứng lên chuẩn bị rời đi.

- Đi đi, nếu có yêu cầu gì chỉ cần không quá đáng thì cứ đồng ý với cô ấy.

Mục Lương dặn dò.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan khoát tay áo, tao nhã rời khỏi thư phòng. Cô tìm được cô hầu gái nhỏ, nghi hoặc hỏi:

- Hồ Tiên ở đâu?

- Đại nhân Hồ Tiên đang ở tầng tám Cung điện Lưu Ly.

Vệ Ấu Lan dịu ngoan nói.

- Ừm, ta đi tìm cô ấy.

Nguyệt Thấm Lan xoay người rời khỏi cung điện, đi tới trước thân cây. Cô ngước mắt tao nhã nói:

- Linh Nhi, thả dây xuống cho ta.

Sợi dây rơi xuống, lá cây xuất hiện ở trước mặt người phụ nữ tao nhã.

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi lên, sợi dây bắt đầu chuyển động xuống mặt đất.

Cô vừa bước khỏi sợi dây, đã thấy Hồ Tiên từng bước uyển chuyển bước ra bên ngoài cung điện, đi về phía cô.

- Chị Thấm Lan, có chuyện gì không?

Hồ Tiên cười quyến rũ hỏi.

- Vừa vặn có việc tìm ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ôn nhu nói.

- Chuyện gì?

Hồ Tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Cùng ta đi tìm Hải Điệp, thành Huyền Vũ đang thiếu người, xem có thể thuyết phục cô ấy và mọi người ở đảo Hải Điệp cùng gia nhập vào thành Huyền Vũ hay không?

- Ưm…Chuyện này hơi khó.

Hồ Tiên trợn tròn con ngươi màu đỏ hồng.

- Không thử làm sao biết được?

Nguyệt Thấm Lan đưa tay bắt lấy cánh tay cô gái tai hồ ly, ôn nhu thúc giục:

- Đại nhân quan ngoại giao của ta, đi nhanh đi.

- Ngươi lại trêu ghẹo ta.

Hồ Tiên nở nụ cười, cô đưa tay nhéo khuôn mặt người phụ nữ tao nhã.

Nguyệt Thấm Lan cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói:

- Phải dựa vào ngươi để thuyết phục Hải Điệp, Mục Lương nói rồi, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, có thể thỏa mãn cô ấy.

- Đã cho đảo Hải Điệp gia nhập vào thành Huyền Vũ, còn muốn cho cô ấy ưu đãi ư?

Hồ Tiên ngừng chân lại.

Cô ném qua một ánh mắt xem thường, ngạo nghễ nói:

- Đây là chuyện không thể nào, chúng ta đã cho bọn họ gia nhập thành Huyền Vũ, đảo Hải Điệp nên đưa ưu đãi cho chúng ta mới đúng.

Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười, còn có chuyện tốt này?

………..

Ở tầng một khu Trung Ương, bên ngoài toà lầu của Hải Điệp, Hồ Tiên nâng tay gõ vang cửa phòng.

Cộc cộc cộc…

Hồ Tiên lui từng bước về phía sau, nhẹ giọng nói thầm:

- Chắc là ở trong phòng?

- Ai?

Hải Điệp cất lên âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng còn mang theo chút nghi hoặc truyền ra.

- Là ta, thư ký thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

Trong phòng an tĩnh lại, một lúc sau, cửa phòng mới được mở ra.

Ken két… Hải Điệp đi tới, cô tỏ ra cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái tai hồ ly và người phụ nữ tao nhã, nghi hoặc nói:

- Hai vị, có chuyện gì?

- Chúng ta có một chuyện tốt muốn nói cho ngươi.

Hồ Tiên đung đưa tám đuôi hồ ly, cười khanh khách nhìn Hải Điệp.

- Chuyện tốt?

Hải Điệp ngẩn người.

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo cười nói:

- Không mời chúng ta vào trong ngồi sao?

- Mời vào.

Hải Điệp nhíu mày, sau đó cô xoay người trở lại trong phòng.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng, từ từ ngồi xuống.

Bên trong toà nhà này, chỉ có một mình Hải Điệp ở lại.

- Có chuyện gì thì nói đi.

Hải Điệp vắt chéo hai chân, lười biếng dựa lưng vào ghế.

- Là như vậy...

Nguyệt Thấm Lan ngồi thẳng người, cô đang muốn nói thắng mục đích của mình, lại bị cô gái tai hồ ly đưa tay ngăn lại.

Cô lập tức hiểu ý ngậm miệng lại.

Hồ Tiên làm như tùy ý hỏi:

- Ta muốn hỏi một chút, các hạ nắm chắc được bao nhiêu phần về thuỷ triều hư quỷ lần này?

- Chuyện này có quan trọng không?

Hải Điệp nhăn mày, cô đoán không được mục đích của hai người này.

- Đương nhiên, chuyện đó có liên quan tới mục đích hai người chúng ta tới đây hôm nay, ngươi có thể trả lời chúng ta không?

Đôi mắt màu đỏ hồng của Hồ Tiên lóe sáng.

Tinh thần Hải Điệp hoảng hốt một chút, có điều trong nháy mắt đã phục hồi lại.

Cô âm thầm kinh hoảng, cô gái tai hồ ly trước mắt không phải người dễ chọc, thiếu chút nữa cô đã nói mọi chuyện rồi.

- Ta cực kỳ nắm chắc.

Hải Điệp hếch cằm ngạo nghễ nói.

- Nói như vậy, các hạ cũng nắm chắc ngăn cản được hư quỷ cấp chín tấn công?

Hồ Tiên ra vẻ kinh ngạc nói.

- …Không nắm chắc.

Mặt Hải Điệp tối sầm lại.

Cô chỉ là cao thủ cấp tám, cũng là người mạnh nhất đảo Hải Điệp, làm sao có thể ngăn cản được hư quỷ cấp chín tấn công. Thậm chí không cần nói tới hư quỷ cấp chín, chỉ cần xuất hiện hai con hư quỷ ngoài cấp tám, Đảo Hải Điệp chắc chắn rơi vào tuyệt cảnh.

- Ta nghĩ ngươi cũng biết, hư quỷ thường tấn công theo đàn, nếu đã có hư quỷ cấp chín, chắc chắn có một đàn hư quỷ đi theo nó, đảo Hải Điệp các ngươi không ngăn được.

Hồ Tiên bình tĩnh nói.

- Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?

Hải Điệp làm mặt lạnh nhìn về phía cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận