Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1122: Cần Ta Giúp Ngươi Thư Giãn Một Chút Không?



Một bên khác, Mục Lương bay trở về Nội Thành, trở lại khu Trung Ương tầng tám.

Nguyệt Thấm Lan đang canh giữ bên ngoài cung điện lập tức chấn động tinh thần, vội vàng đứng lên nghênh đón.

Cô quan tâm hỏi:

- Mục Lương, mọi chuyện thế nào rồi, cải tạo kết thúc rồi sao?

- Ta vừa nối liền tường thành, còn chưa bắt đầu cải tạo Ngoại Thành đâu.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Thì ra là vậy.....

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, dịu dàng hỏi:

- Vậy bây giờ có thể giải trừ lệnh cấm cho Nội Thành không?

Từ hôm qua đến bây giờ, các dân chúng vẫn luôn trốn ở trong nhà không bước ra ngoài, tính ra đã được gần hai ngày rồi.

- Ừ, người trong Nội Thành có thể hoạt động tự do.

Mục Lương gật đầu một cái.

Nội Thành không cần cải tạo, Rùa Đen đã hoàn thành tiến hoá cho nên sẽ không tạo ra động tĩnh lớn, vì vậy các dân chúng có thể tự do hoạt động.

- Tốt, ta lập tức đi phân phó thuộc hạ gõ vang chuông Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã xoay người bước nhanh đi ra cung điện.

Phòng Liên Lạc ở Thiên Điện có Trùng Cộng Hưởng dùng để liên lạc Cục Quản Lý ở Nội Thành.

Gõ vang chuông Huyền Vũ hai mươi lần mang ý nghĩa lệnh cấm đã được giải trừ, mọi người có thể tự do hoạt động.

Mục Lương trở lại trong cung điện, Mễ Nặc và những người khác nghe được động tĩnh vội vã chạy ra.

- Mục Lương, ngươi có mệt không?

Mễ Nặc nhào vào trong lòng Mục Lương.

- Ha ha ha, ta không mệt.

Mục Lương mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

Khóe môi của Hồ Tiên lộ ra nụ cười quyến rũ, nói:

- Mục Lương, cần ta giúp ngươi thư giãn một chút không?

Cô nhìn thấy một tia mệt mỏi trong mắt Mục Lương.

- Ta đói.

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Sau khi hoàn thành cường hóa thân thể, anh tựa như ngựa không ngừng vó mà tiến hành cải tạo tường thành, mãi cho đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi.

-......

- A, vậy ta lập tức đi chuẩn bị thức ăn!

Đôi tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc đứng thẳng, hào hứng chạy về phòng bếp.

- Chúng ta đi hỗ trợ.

Diêu Nhi và Vệ Ấu Lan đi theo sau.

Ba Phù bưng trà nóng đi tới, hai tay đưa tới trước, mềm mại nói:

- Đại nhân, uống một miếng trà nóng trước đi.

- Ừ.

Lúc này, Mục Lương mới cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng.

Cộp cộp cộp..

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Ly Nguyệt đi vào cung điện.

- Mục Lương, ngươi trở về rồi.

Ly Nguyệt tháo mũ giáp xuống, trên mặt đồng dạng có một chút mệt mỏi.

Hai ngày qua, cô phải phụ trách việc giám thị bọn người Hải Điệp, tinh thần phải tập trung cao độ thời gian dài, lại chịu ảnh hưởng từ uy áp do Tiểu Huyền Vũ tản mát ra khi tiến hoá khiến tinh thần của cô có chút uể oải.

Mục Lương đưa tay ra ngưng kết nguyên tố sinh mệnh, sau đó giơ tay đặt lên phía trên đỉnh đầu của cô gái tóc trắng.

A ~~~

Ly Nguyệt cảm thấy cả người thoải mái, không khỏi kêu ra tiếng.

Mục Lương khẽ cười nói:

- Ngươi vất vả rồi.

- Không có việc gì.

Ly Nguyệt cắn môi dưới, đôi mắt màu bạc sáng như sao trời.

- Mục Lương, ngươi cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

- Đúng vậy, đúng vậy! Mục Lương, nhìn tinh thần ngươi không quá tốt đâu!

Nguyệt Phi Nhan gật đầu lia lịa.

- Ngủ một giấc là tốt rồi.

Mục Lương ngáp một cái, hôm nay, anh tiêu hao tinh thần lực hơi nhiều, cho nên mới có chút mệt mỏi.

- Chờ ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.

Hồ Tiên vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai của Mục Lương.

- Nhóm của Ngải Lỵ Na đâu rồi?

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc bạc.

- Các cô ấy đi duy trì trật tự rồi.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

…………

- Ục ục ục ~

Trong phòng bếp, Mễ Nặc cầm một chiếc muôi dài rồi nhẹ nhàng khuấy đều nước súp xương hung thú bắp ở trong nồi.

- Món này nhất định sẽ rất ngon.

Chiếc mũi vểnh của Mễ Nặc khẽ giật giật, một mùi hương thơm nức xộc vào mũi.

Cô múc non nửa muôi canh rồi đưa đến bên môi nhẹ nhàng thổi thổi, nhấp một ngụm xem nước canh nhạt hay mặn.

- Tốt rồi, rất vừa ăn.

Mễ Nặc có chút đắc ý, cô biết Mục Lương không thích ăn đồ ăn quá mặn, cho nên cố ý nêm ít muối một chút.

- Tiểu thư Mễ Nặc, bánh bao đã hấp chín rồi.

Vệ Ấu Lan hồn nhiên nói.

- Ngươi bưng đến phòng ăn đi, ta đi gọi Mục Lương.

Mễ Nặc vừa nói vừa cởi tạp dề trên người ra rồi rời đi phòng bếp.

Cô gái tai thỏ đi tới trước thư phòng, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Cót két ~~~

- Mục Lương, tới giờ ăn tối rồi.

Mễ Nặc ló đầu nhìn vào bên trong thư phòng, lại nhìn thấy Mục Lương ngồi ở trên long ỷ ngủ thiếp đi.

- Ngủ rồi sao?

Cô gái tai thỏ chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, cô nhẹ nhàng đi vào thư phòng rồi bước tới bên cạnh Mục Lương.

- Mục Lương?

Cô đưa tay nhỏ quơ qua quơ lại trước mắt Mục Lương, nhỏ giọng hỏi một câu.

Mục Lương vẫn hít thở đều đặn, không có đáp lại.

- Thật sự ngủ rồi.

Mễ Nặc phồng má, nhỏ giọng thầm thì:

- Có thể là do quá mệt mỏi, đành phải đợi khi nào ngươi tỉnh lại rồi ăn vậy.

Cô xoay người rời đi thư phòng, trở lại trong nhà ăn.

- Tiểu thư, thành chủ đại nhân đâu?

Vệ Ấu Lan vừa dọn xong bộ đồ ăn, thấy chỉ có một mình Mễ Nặc tiến vào nên ngạc nhiên hỏi.

Mễ Nặc thanh thúy nói:

- Ngủ rồi, chờ khi nào Mục Lương tỉnh lại rồi ăn sau.

Cô ngồi xuống rồi nhìn phòng ăn trống rỗng, nghi ngờ hỏi:

- Những người khác đâu rồi?

- Đại nhân Thấm Lan đi Cục Quản Lý, nhóm của đại nhân Ly Nguyệt vẫn còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vệ Ấu Lan dịu dàng đáp.

- Tất cả mọi người đều đang bận rộn nha...

Mễ Nặc than nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rảnh rỗi nhất.

Cô nhìn một bàn thức ăn nóng hổi, cảm xúc có chút thất vọng.

- Thế nào, tại sao Mễ Nặc nhà chúng ta lại lộ ra vẻ mặt buồn khổ như vậy?

Giọng nói dịu dàng vang lên, Mục Lương cất bước đi vào nhà ăn.

- Mục Lương!!

Mễ Nặc lập tức lên tinh thần, kinh ngạc nói:

- Không phải ngươi đang ngủ sao?

- Ta chỉ chợp mắt một lúc thôi, không có ngủ say.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vậy ngươi ăn một chút gì trước đi, ăn xong rồi lại tiếp tục ngủ.

Mễ Nặc phấn khởi đứng lên, múc một chén canh đầy cho Mục Lương.

- Trông rất ngon.

Mục Lương khen ngợi.

Món canh hầm của cô gái tai thỏ dùng tài liệu rất phong phú, ngoại trừ bắp và xương hung thú thì còn có củ sen và hạt sen.

Cộp cộp cộp...

- Tới giờ ăn tối rồi à?

Nguyệt Phi Nhan hào hứng chạy vào nhà ăn, thậm chí còn chưa kịp cởi khôi giáp Chu Tước trên người.

Cô kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, nhìn nước canh vàng óng ánh, nói một cách chắc chắn:

- Thơm quá đi, vừa nhìn là biết ngay món súp này do Mễ Nặc nấu.

- A, tại sao ngươi biết?

Đôi mắt xinh đẹp màu lam của Mễ Nặc trừng lớn.

- Hì hì, bởi vì chỉ có duy nhất một mình ngươi thích cắt các nguyên liệu rộng bằng hai ngón tay, Tiểu Lan và các hầu gái khác đều cắt tùy tiện không đồng đều nha.

Nguyệt Phi Nhan cười hì hì trả lời.

Mục Lương nghe vậy nhìn bát canh trước mặt, quả nhiên thấy bắp, củ sen và các nguyên liệu nấu ăn khác đều được cắt bằng kích thước hai ngón tay.

- Không ngờ chi tiết nhỏ như vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra.

Anh khẽ cười một tiếng.

- Hì hì, ta chỉ vô tình phát hiện mà thôi.

Nguyệt Phi Nhan cười nói

- Ngay cả ta cũng chưa chú ý tới đâu...

Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, giống như bị phát hiện bí mật nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận