Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 596: Chuông Huyền Vũ

Khuôn và cốt chuông cách nhau một khe hở khoảng năm centimet, dùng để tưới nước đồng tạo lớp áo bên ngoài cho cốt chuông.
Tiếp theo anh chế tác một cái khuôn lưu ly nhỏ hơn cốt chuông đặt ở bên trong, hai bên cũng cách nhau năm centimet để tưới nước đồng, như vậy mới có thể hoàn toàn bao bọc cốt chuông ở bên trong.
- Thiếu một ít hoa văn...
Mục Lương hơi khựng lại.
Ánh sáng lóe lên, anh ngưng tụ khuôn lưu ly có hình dạng thần long ngũ trảo.
Sau khi rót nước đồng vào thì sẽ thu được hoa văn thần long lập thể trên thân chuông.
Lặp lại những bước trước đó, cuối cùng Mục Lương đã chế tạo tổng cộng chín hoa văn thần long.
Sau khi hoàn thành những thứ này, kế tiếp nên tiến hành rót nước đồng.
Cót két !
Lúc này, cửa khu Làm việc bị đẩy ra, Ngải Lỵ Na ló đầu vào, tò mò hỏi:
- Mục Lương, cần ta giúp một tay không?
Hôm nay là ngày nghỉ của cô, nhưng cũng chỉ có một mình cô rảnh rỗi.
Sau khi đọc hết Du Ký Mạo Hiểm Lai Phúc, cô gái tóc hồng ở trong phòng cảm thấy nhàm chán nên ra ngoài tản bộ, tìm chút tài liệu cho du ký mạo hiểm của mình.
- Không cần, ta sắp hoàn thành rồi.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na chớp vài cái, tò mò hỏi:
- Vậy ta có thể đi vào nhìn không?
Cô chưa từng nhìn thấy Mục Lương chế tác Linh khí ở khoảng cách gần, trong lòng rất tò mò.
- Được chứ.
Mục Lương thuận miệng đáp.
Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na xoay một vòng, nhỏ giọng hỏi:
- Cái kia... Ta có thể ghi lại quá trình chế tác Linh khí vào du ký mạo hiểm không?
Mục Lương ngước mắt nhìn cô gái tóc hồng, tùy ý gật đầu một cái.
Chế tạo Linh khí đã đến bước cuối cùng, cô ấy có ghi hai bước thao tác sau cùng vào du ký mạo hiểm thì cũng không sao cả.
- Hì hì... Đại nhân yên tâm, ta chỉ miêu tả đơn giản thôi, viết xong sẽ cho ngươi xem qua.
Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa.
- Ừ.
Mục Lương đưa tay ngưng tụ một khối băng rồi đặt bên cạnh cô gái tóc hồng, giúp cô chống đỡ sức nóng trong phòng.
Anh vận dụng năng lực nhấc nồi lưu ly lên cao rồi bay tới bên trên khuôn lưu ly, sau đó chậm rãi nghiêng thân nồi.
Nước đồng nóng bỏng chảy vào khe hở, phát ra từng tiếng 'xèo xèo'.
Ngải Lỵ Na trừng to hai mắt, cô rất tò mò nhưng lại sợ quấy rầy Mục Lương, cho nên nhịn xuống không lên tiếng hỏi.
Sóng nhiệt đập vào mặt, cô vội vàng tiến tới gần khối băng bắt đầu hòa tan, hơi lạnh khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Phần lớn nước đồng đều được rót vào trong khuôn, phần còn lại được anh chế tạo thành một đỉnh chuông hình Tiểu Huyền Vũ, bốn chân dính vào chuông đồng, cái đuôi cong ngược lên mai rùa, biến vòng chụp có thể treo lên. .
- Nóng quá.
Gương mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na đỏ bừng, trán và cổ đầy mồ hôi. Mục Lương nhìn cô rồi cười nâng hai tay lên, khí lạnh lập tức khuếch tán, bao trùm phân nửa phòng làm việc. Như vậy có thể khiến chuông đồng nguội nhanh hơn, đồng thời xua tan sức nóng trong khu Làm việc.
Ngải Lỵ Na thở phào một hơi, không khỏi cảm thán:
- Thoải mái hơn nhiều!
Mục Lương giơ tay chạm vào khuôn lưu ly, vẫn còn hơi ấm.
Anh hơi động ý niệm, khuôn lưu ly từ từ biến mất, lộ ra bề mặt bên ngoài của chuông đồng.
Chín con thần long ngũ trảo vờn quanh toàn bộ chuông đồng, sinh động như thật.
Mục Lương gõ nhẹ vào chuông đồng.
- Đông !
Một tiếng chuông trầm muộn vang lên, chấn động đến mức lông tơ cả người Ngải Lỵ Na dựng đứng.
Mục Lương nhăn mày, lẩm bẩm một tiếng:
- Âm thanh không ổn lắm.
Anh nâng chuông đồng lên, chạm vào khuôn lưu ly bên trong, hơi chuyển động ý nghĩ khiến lưu ly hòa tan rồi biến mất.
Đến đây thì toàn bộ đồng đã được gỡ khỏi khuôn, cốt chuông được đồng bao bọc bên trong.
Từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ là một chiếc chuông đồng có tạo hình mới mẻ, độc đáo mà thôi.
Trên thực tế thì nó đúng là một chiếc chuông đồng thông thường, bởi vì chuông vẫn chưa được khải linh.
Mục Lương giơ tay ra, đầu ngón tay xuất hiện một giọt máu, nhỏ xuống đỉnh chóp của chuông đồng, nơi này được anh cố ý khảm tám khối tinh thạch hung thú.
Máu tươi bị tinh thạch hung thú hấp thu, thấm vào trong cốt chuông.
Ông !
Một tiếng ngân vang lên, ngay sau đó là chín tiếng chuông đinh tai nhức óc.
- Đông đông đông...
Sắc mặt của Ngải Lỵ Na trắng bệch, hai tay bịt lỗ tai ngồi xổm.
- Lĩnh vực Im lặng.
Mục Lương quát lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, gợn sóng vô hình từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn bộ cung điện, ngăn cách tiếng chuông đồng.
Chuông đồng chấn động chín lần, âm thanh bị Lĩnh Vực Im Lặng triệt tiêu.
Ngải Lỵ Na cắn môi dưới, nhịn thở hai giây, chậm rãi quen dần với cảm giác lặng yên không tiếng động.
Qua một lát, chuông đồng đã hết ầm ĩ, không còn phát ra tiếng động nữa.
Anh thu lại Lĩnh Vực Im Lặng, quay người quan tâm hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta không sao.
Ngải Lỵ Na lắc đầu, tay chống mặt đất đứng lên.
Sắc mặt của cô hơi trắng, hơi sợ hãi nhìn về phía chuông đồng.
Mục Lương chạm vào chuông đồng, cong ngón tay gõ nhẹ.
Đông !
Lần này tiếng chuông du dương, linh hoạt kỳ ảo lại êm tai, không còn chấn động tâm thần người.
- Thành công.
Khóe miệng của anh cong lên.
Ngải Lỵ Na tò mò chớp đôi mắt màu hồng, hỏi:
- Mục Lương, đây là Linh khí Cao cấp sao?
Cô nhớ lại cảnh tượng suýt nữa bị chấn thương bởi tiếng chuông, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Ừ, linh khí cao cấp.
Mục Lương hơi gật đầu.
Ngải Lỵ Na lại hỏi:
- Nó gọi là gì?
Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:
- Chuông Huyền Vũ.
- Chuông Huyền Vũ, cái tên rất dễ nghe...
Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na hơi sáng.
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài.
Mục Lương vận dụng năng lực nâng Chuông Huyền Vũ lên khỏi mặt đất.
Anh đi về phía vách tường, nhấc chân đạp mạnh, vách tường lập tức xuất hiện một lỗ hổng to đủ để người và chuông đồng bước qua.
- Ngươi muốn đi đâu?
Ngải Lỵ Na vội vàng đuổi theo.
- Đi quảng trường Ngoại thành.
Mục Lương thuận miệng đáp.
Đi quảng trường Ngoại thành làm cái gì?
Ngải Lỵ Na đầy đầu dấu hỏi.
Mục Lương đi tới quảng trường trước cung điện, quay người nhìn về phía Ngải Lỵ Na, sau đó dưới chân hiện ra lưu ly, ngưng kết thành mặt phẳng hình tròn, nhàn nhạt nói:
- Lên đây đi.
- À được.
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Ngải Lỵ Na vẫn nghe lời tiến lên đứng bên cạnh Mục Lương.
Ngay sau đó, mặt phẳng lưu ly bay lên, chở hai người về phía Ngoại thành.
Mười mấy giây sau, hai người xuất hiện ở phía trên quảng trường, trong ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, mặt phẳng lưu ly từ từ đáp xuống.
- Thành chủ đại nhân.
Có vài quần chúng nhận ra Mục Lương, nhao nhao dừng bước cung kính hành lễ.
- Được rồi, mọi người lùi lại một chút.
Mục Lương trầm giọng nói.
Quần chúng nghe vậy đều lùi ra xa, tò mò nhìn về phía Mục Lương.
- Lên.
Mục Lương nhấc chân đạp đất.
Ầm ầm!
Mặt đất trước mặt hắn nhô lên, đất đá từ đằng xa vọt tới, đắp thành một tòa gác chuông cao hai mươi mét ở giữa quảng trường.
Gác chuông có tạo hình trên hẹp dưới rộng, hình dạng chỉnh thể giống hình chữ nhật cúp.
Diện tích đường kính của nó khoảng tám mét, bên trong là bậc thang xoắn ốc.
Mục Lương nhấc chân đạp một cái, mang theo Chuông Huyền Vũ đi tới đỉnh gác chuông.
Anh nhìn quanh một vòng rồi thả Chuông Huyền Vũ xuống đất, tiếp đó vận dụng năng lực ngưng tụ lưu ly chế tạo một cái giá chuông để treo Chuông Huyền Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận