Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 243: Muốn

Hai mươi mấy người xoay người đi đến hướng quầy hàng, trong lòng có chút hiếu kỳ cùng với tinh thần bất định.
Sau quầy, nhân viên công tác nhắc nhở:
- Xin hãy xếp hàng.
- À? Được.
Ny Cát Sa đứng ở trước mặt đầu tiên.
Cô đi tới một cái quầy đầu tiên, nhìn mặt trên bày rất nhiều khay, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Trong nồi là thịt chưng, mùi hương mê người, nước thịt càng hấp dẫn đôi mắt.
- Muốn dùng món này sao?
Nhân viên làm việc sau quầy cầm muỗng lớn hỏi.
- Muốn.
Ny Cát Sa không chút do dự.
- Được.
Nhân viên công tác từ bên đưa qua một cái chén sành, một muỗng đã múc đầy thịt chưng.
- Khoan, cho ta một cái khay bên cạnh, có thể đặt ở bên trên.
Nhân viên công tác cười ha hả nhắc nhở.
- Được.
Ny Cát Sa nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một chồng khay bằng gỗ.
Cô cầm lấy một cái khay, đặt chén thịt chưng đầy ấp kia lên bên trên.
- Cô lỗ !
Ny Cát Sa nhịn không được thở sâu, hít sâu mùi thịt vào trong bụng.
Cô bưng khay đi đến một cái quầy hang khác.
- Bánh rán nhân thịt thơm bát ngát, muốn dùng một ít không?
Nhân viên công tác cầm một cái đồ gấp hỏi.
- Muốn.
Ny Cát Sa gật đầu, vì vậy trong khay lại thêm một món.
- Muốn dùng thêm một bát canh thịt không?
- Muốn.
- Có muốn dùng thêm một xiên thịt viên hay không?
- Muốn.
Ny Cát Sa cảm thấy một chút chóng mặt.
Cô bước đi nhẹ nhàng lả lướt, trên tay bưng một khay đồ ăn bằng gỗ bày đầy chén sành, nào là đồ ăn, thịt, đầy đủ màu sắc hương vị.
Sau quầy đồ ăn, nhân viên công tác người mang tạp dề hỏi:
- Có muốn dùng rau xanh không, mỗi phần chỉ tốn hai điểm cống hiến.
Ny Cát Sa có chút do dự, trên cái quầy này đều là rau xanh, cải trắng xào, khoai lang diệp xào, rau cà chua súp.
Một phần rau xanh chỉ cần hai điểm cống hiển.
Cô hơi suy tính một chút, trong lòng thì có do dự: Ngẫu nhiên ăn một lần sẽ không có chuyện gì, dự định nửa tháng ăn một lần được rồi.
- Ta muốn ăn một phần rau xanh.
Ny Cát Sa ôn nhu nói.
- Được rồi, muốn loại nào?
Nhân viên công tác cầm lấy cái sạn cùng với khay gỗ hỏi.
- Có thể lựa sao?
Ny Cát Sa hơi phân vân lựa chọn một chút.
- Cải trắng xào rất ngon, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái cùng với vị ngọt nhẹ.
Nhân viên công tác cười giới thiệu:
- Có người nói Thành Chủ Đại Nhân vô cùng thích món này.
Trong đầu Ny Cát Sa đã hiện lên bộ dạng của Mục Lương.
Cô khẽ gật đầu:
- Được, ta đây muốn lấy cái này.
- Được rồi, xin cầm kỹ.
Nhân viên công tác đưa khay cải trắng xào đã chứa đầy đưa qua cho Ny Cát Sa.
Ny Cát Sa tỏ ra e dè, quay người bưng khay rời khỏi.
- Tiểu thư, mời đi qua bên này thanh toán điểm cống hiến.
Đột nhiên, có người gọi cô lại.
Bên tường một loạt tủ nhỏ dài, nếu muốn dùng thức ăn ở Nhà Ăn thì phải đi qua nơi này.
- A.
Trên gương mặt của Ny Cát Sa xuất hiện nụ cười mơ hồ có vẻ lúng túng, xém chút quên dùng món ăn là cần phải khấu trừ điểm cống hiến.
- Cho ta xin phiếu điểm cống hiến một lát.
Nhân viên công tác liếc nhìn khay đồ ăn ở trên tay của Ny Cát Sa, trong lòng thầm thì tính toán đơn giản một lần.
- Phiếu điểm cống hiến? Là cái này sao?
Ny Cát Sa từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
- Đúng, đây chính là phiếu điểm cống hiến.
Nhân viên công tác gật đầu nói.
Hắn bắt đầu tính điểm cống hiến, chân thành nói:
- Ngươi dùng một phần rau xanh, cho nên phải nhiều khấu trừ hai điểm cống hiến, tổng cộng phải khấu trừ ba điểm cống hiến.
- Ừ.
Ny Cát Sa gật đầu một cái.
Trong lòng của cô rất thư thản, thì ra thật sự có thể dùng một điểm cống hiến để có một bữa ăn thật no, cảm giác thật sự quá sảng khoái!
Nhân viên công tác xuất ra một con dấu biểu hiệu không còn giá trị, ấn xuống chữ số 100 bên dưới.
Nhân viên công tác lần nữa lấy ra hai con số lẻ là con số 9 và số 7, một lần nữa đắp ấn xuống chữ số 97 ở bên cạnh.
- Được rồi.
Nhân viên công tác thu hồi con dấu, rồi đưa phiếu tính điểm cống hiến cho cô.
Ny Cát Sa ngạc nhiên chăm chú nhìn lại.
Cô chăm chú nhìn vào các chữ số thay đổi trên phiếu điểm cống hiến, đang suy nghĩ đến khi dùng điểm cống hiến biến thành bốn chữ số.
- Cảm ơn.
Ny Cát Sa nói cám ơn.
Cô bưng khay tràn đầy thức ăn đi tới khu vực dùng cơm, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngôn Băng.
Ngôn Băng hai tay bắt chéo, nhàn nhạt nói:
- Có phải rất thuận tiện không?
- Rất thuận tiện.
Ny Cát Sa liền gật đầu.
Thức ăn nhiều như vậy mà mới chỉ tốn ba điểm cống hiến, giống như cô đang nằm mơ.
- Ăn nhanh đi.
Ngôn Băng mím môi một cái.
Cô chưa bao giờ chứng kiến Nhà Ăn nào như vậy, Mục Lương đại nhân lại có thể hoàn thành trong vòng ba ngay.
Chính là vì chuẩn bị cho đám người của Ny Cát Sa, có thể thấy được Mục Lương địa nhân coi trọng những người này cỡ nào.
- Chị Ny Cát Sa, ta có mua rau xanh, chia cho ngươi một ít!
A Mạn bưng khay đi tới.
Người chưa tới tâm ý đã tới trước.
- Ta cũng mua.
Ny Cát Sa cười khẽ hai tiếng, trong lòng rất cảm động.
- Ưm? Chúng ta mua dường như không giống nhau.
A Mạn ngồi ở bên cạnh Ny Cát Sa, thấy được khay đồ ăn của cô.
Cô nhất thời đề nghị:
- Hay chúng ta chia cho nhau ăn đi, như vậy thì có thể nếm được tất cả mùi vị rau xanh.
- Cũng tốt.
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa liền sáng lên.
- Oa, món này ăn ăn rất ngon.
Trong miệng của A Mạn đã lấp đầy khối cải trắng xào, nhịn không được mở miệng khen.
Ny Cát Sa hơi xốc lấy khăn tay che mặt lại, chỉ lộ ra không tới một phần ba cái miệng, nếm thử liền khen:
- Lá khoai lang xào cũng rất ngon.
- Hương vị của bánh rán nhân thịt cũng rất ngon.
A Mạn miệng khen không có ngừng nghĩ:
- Đây là bữa ăn đầu tiên mà ta cảm thấy ăn ngon nhất.
- Ny Cát Sa, chỗ ta có phần súp cà chua, chia cho ngươi một nửa!
- Ta cũng thay đổi một ít rau xanh, cũng cho ngươi một nửa.
- Ta cũng có!
Trên mặt của Ny Cát Sa tràn đầy cảm động.
Cô minh bạch, những đồng đội này đều muốn cảm ơn chính mình.
- Các ngươi hãy để lại cho chính mình ăn đi, ta ăn không nổi nhiều như vậy.
Ny Cát Sa nỗ lực khống chế không được, bên trong không cho con mắt màu xanh xuất hiện hơi nước.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, khóc lên sẽ rất mất mặt.
Nguyệt Thấm Lam nhìn dáng vẻ che mặt của cô ấy, trong lòng có một tia suy đoán.
Cô đứng dậy vô thanh vô tức mang theo con gái rời khỏi, cho mọi người một ít không gian tự do.
Trong Phủ Thành Chủ.
Ly Nguyệt đã hiện thân ra, tiếng bước chân đang đi rất nhanh, biểu hiện có chuyện lớn.
Cô mới rời đi từ nhà ăn ở tầng hai Khu vực Trung ương, muốn gặp Mục Lương để hỏi ý kiến một số việc.
Cho Ny Cát Sa và mọi người xin Nước Mắt Thiên Sứ.
Cộc cộc cộc !
- Mục Lương, có ở đây không?
Ly Nguyệt gõ cửa thư phòng.
Cô im lặng chờ đợi một chút, trong thư phòng lại không có ai đáp lại.
- Không có ai ở đây chăng?
Ly Nguyệt đã buông tay xuống, không có tùy tiện trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vệ Ấu Lan bưng khay đi qua, dự định mang bữa ăn khuya cho Vưu Phi Nhi ở Sở Nghiên Cứu.
- Ấu Lan, Mục Lương đại nhân đi đâu rồi?
Ly Nguyệt mở miệng hỏi.
- Ly Nguyệt tiểu thư.
Vệ Ấu Lan bước chân dừng lại, yếu ớt nói:
- Mục Lương đại nhân nói tranh thủ đi hậu hoa viên, mới vừa đi không được bao lâu.
- Ta biết rồi.
Ly Nguyệt nhấc lên khóe miệng, trong lòng có chút suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận