Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2312: Kẻ Trộm Mộ.

Sau khi mọi người xuất hiện ở khu Trung Ương, Mễ Nặc hào hứng chạy vào cung điện.

- Ta đã trở về rồi đây!

Cô hô to.

Trong cung điện, các tiểu hầu gái kinh ngạc thốt lên:

- A, tiểu thư Mễ Nặc!

- Bệ hạ cũng trở về rồi.

Các tiểu hầu gái vui vẻ reo hò.

- Thấm Lan đâu rồi?

Mục Lương đi vào cung điện hỏi.

Cầm Phi Nhi cung kính trả lời:

- Đại nhân Thấm Lan vẫn còn ở Cục Quản Lý.

- Còn chưa trở lại à.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Ba Phù ngoan ngoãn nói:

- Ngài mệt không, ta đi chuẩn bị nước tắm.

- Ta đi chuẩn bị thức ăn.

Thanh Vụ vội vàng nói.

Các tiểu hầu gái đều bận rộn chạy tới chạy lui, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, mọi người đều rất vui khi thấy nhóm Mục Lương trở về.

- Thật ra ta cảm thấy không cần thay quần áo đâu.

Mục Lương nhìn quần áo trên người, vẫn còn rất mới.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Vẫn là nên đổi đi, ở cung điện ăn mặc thoải mái một chút.

- Vậy được rồi.

Anh gật đầu, cất bước đi về phía thư phòng.

………..

- Cộp cộp cộp~

Vương quốc Hải Đinh.

Ở trong dãy quần sơn bên ngoài thành Tát Luận, có một đám đạo tặc đang hành tẩu nơi sơn dã, ánh mắt ngó láo liên giống như là đang tìm thứ gì đó.

Đám đạo tặc này có hai mươi người, dẫn đầu là một nữ nhân mặc áo khoác da thú, tay cầm một cái cuốc.

Cô tên là Lai Vu, thực lực cấp 8, là đầu lĩnh của nhóm đạo tặc này.

Mười chín người khác đều là thuộc hạ của cô, thực lực mạnh nhất là hai gã cường giả cấp 7, còn có bốn gã cao thủ cấp 6, còn lại đều là cấp 5.

- Đại tỷ, chúng ta đã đi một ngày rồi, thật sự có khu mộ lớn mấy ngàn năm trước gì gì đó sao?

Đại La thở hồng hộc hỏi.

Hắn là cường giả cấp 7, năm nay đã năm mươi lăm tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đội ngũ.

- Chắc không có đi nhầm, trong sách cổ viết rõ là nơi đây mà.

Lai Vu nghiêm mặt đáp, lấy ra một cuốn sách bằng da thú, văn bản đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau, không thấy rõ đồ án và. chữ viết.

Cô lật sách, bên trong chỉ có ba trang da thú, một tấm vẽ đồ án, hai tấm khác là văn tự xiêu vẹo, rất nhiều chữ đã mơ hồ.

- Ngươi xem, trong sách vẽ chính là chỗ này, có khu mộ lớn rất lớn.

Lai Vu chỉ vào bản đồ địa hình rồi so sánh với ngọn núi trước mặt.

Đại La tiến lên trước nhìn kỹ một lúc, co giật khóe miệng nói:

- Đúng là giống một chút xíu.

Lai Vu vỗ ngực đảm bảo, nói:

- Vậy nghĩa là chúng ta không có tìm nhầm, yên tâm đi, ta đã trộm mộ vài chục năm rồi, làm sao sẽ đi nhầm chỗ được chứ.

Yết hầu của Đại La nhấp nhô, không phản bác được lời nào, dù sao thì đây là sự thật.

Hắn đi theo nữ nhân trước mắt này trộm mộ được bảy năm rồi, mỗi lần đều có thể tìm được mộ tốt, đây cũng là chỗ mà hắn bội phục Lai Vu nhất.

- Thế nào, còn gì để nói không?

Lai Vu trừng Đại La một cái.

Cuốn sách cổ này được cô tìm thấy ở trong một ngôi mộ lớn, sau khi trải qua nhiều lần nghiệm chứng ở nhiều phương diện, phát hiện nó có niên đại ít nhất là một ngàn ba trăm năm.

Sách cổ một ngàn ba trăm năm, nội dung bên trong có thể là giả sao?

Chí ít Lai Vu cảm thấy không giả, địa hình trước mắt rất giống trong bản đồ địa hình càng khiến cô thêm tin tưởng đây là thật.

- Hì hì.....

Đại La nhếch miệng mỉm cười.

Phất Thất nhắc nhở:

- Đại tỷ, phía sau ngọn núi lớn này chính là thành Tát Luận, chúng ta phải cẩn thận một chút, miễn cho bị phát hiện.

Khóe môi của Lai Vu cong lên, nói:

- Ta biết, chính vì nơi này gần thành Tát Luận cho nên ta mới tin tưởng nơi này có khu mộ lớn.

Nơi này cách thành Tát Luận chỉ khoảng năm ngàn mét, nếu gây ra động tĩnh lớn một chút sẽ rất dễ dàng bị người khác phát hiện.

Đại La nghe vậy đôi mắt trợn to, hỏi:

- Đại tỷ, chẳng lẽ ngươi không hoài nghi khu mộ lớn mà ngươi nói là của vương thất Hải Đinh chứ?

- Có khả năng thôi, cũng có thể là của lão tổ quý tộc nào đó.

Lai Vu bình tĩnh nói.

- Ồ, ta hiểu rồi.

Đại La hàm hậu gật đầu.

Lai Vu thúc giục:

- Đi mau lên, đừng lãng phí thời gian nữa, trời sắp tối rồi, buổi tối đi vào mộ là điềm xấu.

- Vâng.

Các tên đạo tặc còn lại đồng thanh đáp.

Nửa giờ sau, Lai Vu đột nhiên dừng bước, nhìn sách cổ trong tay rồi lại ngước mắt nhìn đống đất mọc đầy cỏ dại cách đó không xa.

Đó là một gò đất nhỏ rộng hơn mười mét, cao bảy tới tám mét, thoạt nhìn rất là bình thường, dễ dàng bị bỏ qua.

- Đại tỷ, có chuyện gì vậy?

Đại La nghi ngờ hỏi.

- Chớ quấy rầy.

Lai Vu giơ tay ngắt lời, vội vã so sánh vài lần, biểu cảm trên mặt có chút một lời khó nói hết.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, giơ tay lên chỉ về đống đất trước đó, co giật khóe miệng nói:

- Nơi đó chính là vị trí của khu mộ lớn.

Đại La nghe vậy vội vã nhìn theo hướng tay của đối phương, phát hiện nơi đó chỉ có một đống đất nhỏ, vẻ mặt mờ mịt.

Hắn quay đầu nhìn về phía Lai Vu, ngạc nhiên nói:

- Đại tỷ, đó chỉ là một gò đất nhỏ vô cùng bình thường, nó thật là cơ duyên lớn sao?

- Hình ảnh trong sách cổ chỉ về nơi đó.

Lai Vu nhét cuốn sách cổ vào tay nam nhân.

-...Không sai.

Đại La co giật khóe miệng.

- Bị gạt rồi.

Khóe mắt của Phất Thất khẽ giật một cái, trong lòng có chút cạn lời và oán niệm.

Hắn mới gia nhập vào băng trộm không lâu, chỉ có ba tháng, đây là lần đầu tiên ra ngoài tìm kiếm khu mộ lớn.

Lai Vu nghiêm mặt nói:

- Không thể nào, có thể là khu mộ lớn tồn tại quá lâu nên bị quên lãng, không ai xử lý mới biến thành dáng vẻ bây giờ.

- Hay chúng ta đào lên xem sao?

Đại La đề nghị.

Trước đây bọn hắn từng gặp qua tình huống tương tự, tuy đào lên không phải khu mộ lớn nhưng cũng có thu hoạch không nhỏ.

Có đôi khi trải qua mưa gió năm tháng, bùn đất trên mộ trôi bớt, đống đất lớn ban đầu dần biến thành đống đất nhỏ.

- Đương nhiên phải đào rồi, ta khẳng định phía dưới có đồ đạc.

Lai Vu nghiêm mặt nói.

- Vậy đào thôi.

Mấy người khác phụ họa.

Bọn hắn đều đi theo Lai Vu rất nhiều năm, biết đầu lĩnh nói không có sai.

- Vậy bắt tay đào đi.

Lai Vu giơ tay lên ra lệnh.

Đại La dẫn người đi tới trước, đầu tiên là dọn sạch cỏ dại xung quanh.

Lai Vu tiến lên trước, đi vòng quanh đống đất hai vòng, tỉ mỉ tìm tòi cửa nhập khẩu.

Phất Thất cố nén sự bất mãn trong lòng, nói:

- Đại tỷ, ngươi đã nói khu mộ này có hơn một nghìn năm, làm sao bây giờ có thể tìm được vết tích chứ?

Mục đích hắn gia nhập vào băng trộm chính là học tập cách tìm kiếm mộ huyệt, sau này tự lập nghiệp, đến lúc đó đồ đạc đào lên đều là của mình, không cần chia cho những người khác.

Đáng tiếc hắn gia nhập vào băng trộm đã được ba tháng nhưng chỉ học được một chút da lông bên ngoài, không hề học được chút kỹ thuật chân chính nào.

- Chỉ cần không ai di chuyển thì đều sẽ để lại một vài vết tích.

Lai Vu liếc nhìn hắn.

Cô sớm đã phát hiện Phất Thất gia nhập vào đội ngũ với mục đích không đơn thuần, cho nên vẫn luôn đề phòng, không có dạy cho hắn kỹ thuật tìm kiếm mộ huyệt chân chính.

- Vậy thì mọi người tìm tiếp đi.

Phất Thất bĩu môi, trong lòng có ý kiến nhưng không dám nói.

Lai Vu không thèm để ý tới hắn, tiếp tục tìm kiếm lối vào mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận