Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1702: Mở Mắt Nói Dối



Cô học được cách làm bánh khoai lang từ chỗ của Lan Đế, hôm nay là lần đầu tiên thử làm, sau khi làm xong thì đầu tiên là mang đến cho cha thưởng thức.

- Hả, Lăng Hương còn biết xuống bếp làm bánh ngọt sao?

Tề Nhĩ Nạp ngạc nhiên mà mở to hai mắt.

- Cha, người có vẻ mặt gì thế?

Lăng Hương nhấc miệng lên, tức giận nói:

- Cái gì ta cũng biết cả, bánh khoai lang cũng không khó làm.

- Ha ha, mau lấy ra cho ta thử đi.

Tề Nhĩ Nạp mong đợi nói.

Lúc này, Lăng Hương mới mở hộp thức ăn ra, lộ ra bánh ngọt khoai lang ở bên trong, đó là sáu miếng bánh ngọt màu nâu giống như mạt trượt phổ thông.

Đức Đức Đa Nhĩ đi lên phía trước nhìn thoáng qua, nhưng nhìn từ bên ngoài thì cũng không phân biệt được là ngon hay dở.

- Cha, nếm thử xem.

Lăng Hương vội vàng thúc giục.

Tề Nhĩ Nạp thuận miệng hỏi:

- Bản thân ngươi đã thử qua chưa?

- Vẫn chưa, làm xong thì lập tức mang đến đây, muốn cho cha ăn trước.

Lăng Hương xinh đẹp nói.

-.... Được.

Tề Nhĩ Nạp sủng nịnh cười.

Hắn cầm một miếng bánh khoai lang lên, nhét nó vào trong miệng, chỉ là lúc muốn buông tay, lại phát hiện bánh khoai lang rất dính tay. Chân mày của Tề Nhĩ Nạp hơi nhíu lại, hàm răng dùng sức mà cắn vào bánh khoai lang, mới có thể giải thoát cho ngón tay.

- Kẽo kẹt~~~

Hắn gian nan mà nhai nuốt bánh khoai lang, vị giống như miếng gân bò nấu chưa chín, hơn nữa còn pà miếng gân bò dính răng như nhựa cao su.

Hắn cảm thấy như miệng sắp mở không ra rồi, bên trong kẽ răng dính đầy bánh khoai lang. Lăng Hương mong đợi nói:

- Thế nào rồi, ngon không ạ?

- Ăn rất ngon.

Tề Nhĩ Nạp không nỡ đả kích tính tích cực của con gái, không thể làm gì khác hơn là mở mắt nói dối. Ánh mắt của Đức Đức Đa Nhĩ lộ vẻ nghi ngờ, dáng vẻ nuốt bánh ngọt kia của cha, không giống như ngon đâu. Lăng Hương hưng phấn lên, nhìn về phía Đức Đức Đa Nhĩ tỏ ý nói:

- Anh, ngươi cũng mau nếm thử đi.

- Được.

Bộ dạng coi cái chết như không của Đức Đức Đa Nhĩ khiến người khác cho rằng hắn sắp lên chiến trường rồi.

Trong ánh mắt mong chờ của Lăng Hương, hắn cầm một miếng bánh khoai lang lên đưa vào trong miệng, chật vật nhai.

Bánh khoai lang thật sự rất dính răng, hắn vừa gian nan lại vừa tốn sức mà khép mở miệng, cảm thấy nếu như cứ tiếp tục nhai nuốt thì quai hàm cũng sắp sưng lên rồi.

Yết hầu của Đức Đức Đa Nhĩ giật giật, rất nghi ngờ nếu như nuốt cái này xuống thì sẽ trực tiếp dính vào yết hầu, ngăn chặn hô hấp.

- Anh, tại sao ngươi lại có biểu cảm này chứ?

Lăng Hương nhăn mày lại.

- Quá ngon rồi, ta không thể khống chế nổi bản thân.

Đức Đức Đa Nhĩ miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

Kẻ gây họa Tề Nhĩ Nạp nói:

- Ngươi hãy mang số bánh khoai lang còn lại đến cho mẹ của ngươi đi.

Lăng Hương ngây thơ xán lạn nói:

- Cha không cần phải lo lắng, ta đã làm rất nhiều bánh khoai lang, bên mẹ đã để cho thị nữ mang qua rồi, còn có những Phi tử khác của cha, ta cũng đều đã sai người mang qua rồi.

-... Rất tốt.

Tề Nhĩ Nạp nhếch miệng lên, đã có thể dự liệu được sắc mặt của các nữ nhân sau khi nhận được bánh khoai lang.

- Cái này sẽ không khiến cho bọn họ nghĩ lầm thành Lăng Hương muốn mưu sát bọn chứ?

Đức Đức Đa Nhĩ nhỏ giọng nói.

-....

Tề Nhĩ Nạp nhất thời cảm thấy bó tay toàn tập.

- Cái gì?

Lăng Hương nghiêng đầu qua, bất mãn nhìn vào ca ca.

- Không có việc gì.

Đức Đức Đa Nhĩ nhất thời yên lặng, tiếp tục tốn sức mà nhai nuốt bánh khoai lang.

Lăng Hương vui vẻ vỗ tay một cái, quyết định nói:

- Nhìn thấy hai người thích ăn như thế, buổi tối ta sẽ đi làm thêm một chút vậy.

- Không cần đâu.

Tề Nhĩ Nạp và Đức Đức Đa Nhĩ đồng thanh lên tiếng.

- Tại sao thế?

Lăng Hương không vui nói.

Đức Đức Đa Nhĩ bịa chuyện nói:

- Làm quá nhiều không ăn hết, thì bánh khoai lang rất dễ hư.

- Là như thế sao?

Lăng Hương nói thầm một câu.

Đạp đạp đạp~~~

Lúc này, có thị nữ từ bên ngoài bước nhanh vào.

- Bệ hạ, Kỵ sĩ ở cổng thành có chuyện cần bẩm báo.

Thị nữ cung kính nói.

Tề Nhĩ Nạp mặt không chút thay đổi nói:

- Kỵ sĩ ở cổng thành, có chuyện mà không bẩm báo với Kỵ sĩ trưởng, đến nói với ta gì chứ?

- Bệ hạ, hắn nói bên ngoài thành có một chiếc thuyền lớn biết bay đến, cho rằng chuyện này nên nói một tiếng với Bệ hạ.

Thị nữ giải thích.

- Thuyền lớn biết bay?

Chân mày của Tề Nhĩ Nạp nhăn lại, thuyền lớn biết bay lúc nào thế?

- Thuyền lớn biết bay, có phải là Phi thuyền Vận chuyển của thành Huyền Vũ hay không?

Lăng Hương đột nhiên nói. Cô đã từng nghe Lan Đế nói qua, thành Huyền Vũ có sân bay, dừng ở nơi đó có Phi thuyền.

Còn về Phi thuyền Vận chuyển là cái gì, thì cách nói của Lan Đế chính là chiếc thuyền lớn biết bay.

- Người của thành Huyền Vũ đến rồi?

Tinh thần của Tề Nhĩ Nạp chấn động.

- Cha, ta đi xem thử.

Lăng Hương hưng phấn nói.

- Không được, quá nguy hiểm.

Tề Nhĩ Nạp từ chối một tiếng.

Lăng Hương làm nũng nói:

- Không sao đâu, chắc là người của thành Huyền Vũ.

- Cha, ta đi cho.

Khuôn mặt nghiêm túc của Đức Đức Đa Nhĩ nói.

Lăng Hương vội vàng nói:

- Ta và ca ca cùng đi, thì sẽ không có nguy hiểm nữa.

Tề Nhĩ Nạp suy nghĩ một lát, gật đầu dặn dò:

- Được rồi, nếu như có nguy hiểm thì hãy lập tức rời khỏi, để cho đoàn Kỵ sĩ xử lí.

- Vâng.

Lăng Hương hưng phấn gật đầu.

Trong khoảng thời gian nàng rời khỏi thành Huyền Vũ này, mỗi ngày đều nhớ đến thành Huyền Vũ, nhất là khi trở về Vương thành Tây Hoa nhìn thấy rác rưởi ở khắp nơi kia, thì càng thêm nhung nhớ.

- Ca ca, đi nhanh lên.

Cô vội vàng thúc giục.

Khuôn mặt nghiêm túc của Đức Đức Đa Nhĩ nói:

- Đi với ta thì được, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời, không được chạy lung tung.

- Ta biết rồi, yên tâm đi.

Lăng Hương thuận miệng đồng ý.

…………

Bên ngoài Vương thành Tây Hoa, trên Phi thuyền Vận chuyển.

Bối Vi Nhân giơ ống nhòm lên, quan sát cổng thành ở phía xa xa.

- Đến thật là nhiều người.

Ny Cát Sa cũng giơ ống nhòm lên, thấu kính hình tròn phản chiếu tình hình ở trước cửa thành. Trước cổng thành, có rất nhiều người đang tụ tập, đa số là dân thường ở trong thành, còn một số ít là quý tộc và thám tử của các thế lực khác.

Còn như Kỵ sĩ của Vương thành Tây Hoa, lúc này đang bày trận địa để sẵn sàng đón quân địch, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phi thuyền Vận chuyển.

Ny Cát Sa nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của những tên Kỵ sĩ kia, lẩm bẩm:

- Biểu cảm này, giống như có thù rất lớn vậy.

Tiếng nói bình tĩnh của Bối Vi Nhân:

- Đây là sợ hãi đối với thứ mình không biết.

Ny Cát Sa buông ống nhòm xuống, bất đắc dĩ nói:

- Ta chỉ biết là chúng ta đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, sao vẫn chưa có ai đến giao thiệp?

- Kiên nhẫn một chút, chỉ mới qua nửa tiếng mà thôi, tin tức truyền về, lại phái người ra tìm hiểu tin tức, những chuyện này cũng cần có thời gian.

Âm thanh thanh thúy của Bối Vi Nhân nói.

- Được thôi.

Ny Cát Sa bĩu môi, cầm ống nhòm lên tiếp tục quan sát Vương thành Tây Hoa ở phía xa xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận