Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1751: Ta Chỉ Là Cho Hắn Một Lý Do Để Ra Tay Thôi



- Trở về rồi.

Ánh mắt của Cầm Vũ lóe sáng lên.

Người phụ trách tiến lên xin chỉ thị:

- Đại nhân, có cần bay vòng không?

Cầm Vũ quét mắt qua thành Y Lê, giọng nói lạnh lẽo:

- Không cần.

- Chuyện này...

Người phụ trách há há miệng, nếu như cứ như thế mà từ bầu trời của thành Y Lê bay qua, có lẽ sẽ xảy ra xung đột đó.

Cầm Vũ lạnh lùng nói:

- Cũng không phải là bay qua dưới tầng mây thấp, sợ gì chứ?

- Vâng.

Sắc mặt của người phụ trách nghiêm trang lên, giơ tay lên cung kính hành lễ.

Đôi mắt xinh đẹp của Cầm Vũ hơi rũ xuống, khôi giáp Lôi Đình ở trên người cô lóe lên ánh sáng màu tím.

Cơ thể của cô nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở trên lan can, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào thành Y Lê. Phi thuyền Vận chuyển nhanh chóng từ trên các ngọn núi bay qua, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.

Trương thúc và Tô Lâm Y Tư đứng trước căn cứ hầm mỏ, phía sau còn có một đám người mặc quần áo màu đen đi theo, bọn họ lúc này đều đang ngước mắt lên nhìn chăm chú vào Phi thuyền vận chuyển từ trên đỉnh đầu bay qua.

Bọn họ mới cùng với thành Huyền Vũ hoàn thành giao dịch trở về, mang toàn bộ khoáng thạch giao dịch thành thức ăn và quần áo.

- Điện hạ, cẩn thận.

Sắc mặt của Trương thúc nghiêm túc nói.

Tô Lâm Y Tư há môi hồng ra nhưng không nói gì, ánh mắt tràn đầy rung động mà nhìn chăm chú vào Phi thuyền ở phía xa xa.

Cô thở dài nói:

- Đó là cái gì?

Trương thúc trầm giọng nói:

- Nhìn thì là Ma cụ phi hành, phương hướng tiến về phía trước này, là đến thành Y Lê hay thành Huyền Vũ, hay đi ngang qua?

- Không rõ lắm, nhưng ta đoán chắc là đến thành Huyền Vũ.

Tô Lâm Y Tư suy đoán nói.

Trương thúc thấp giọng nói:

- Ta phái người đi hỏi thăm một chút.

- Ừm.

Tô Lâm Y Tư gật đầu.

Cô nhìn chăm chú vào Phi thuyền ở phía xa xa, trong lòng càng thêm chắc chắn nó là của thành Huyền Vũ, trong lòng do dự về chuyện kia lại càng thêm dao động.

Bên trong thành Y Lê, nơi Vương Cung ở nội thành.

Quốc vương của Lan Lư Ba có cảm tưởng mà đi ra khỏi Cung điện, sắc mặt hắn ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Phi thuyền Vận chuyển đang bay qua ở trên bầu trời. Âm thanh lạnh lẽo của hắn ta vang lên:

- Ma cụ phi hành, thế lực của phương nào?

Kỵ sĩ trưởng và Công tước Mạch Tang cũng đi theo ra ngoài, bị Phi thuyền khổng lồ làm cho chấn động.

Công Tước Mạch Tang suy đoán nói:

- Hướng bay kia, là bên bến tàu... Có thể là đến thành Huyền Vũ.

- Bệ hạ, có cần đánh nó xuống không?

Kỵ Sĩ trưởng nhìn về phía quốc vương, ánh mắt mang theo ý hỏi.

- Hừ, cho dù có phải là thành Huyền Vũ hay không, cũng quá không xem ai vào mắt rồi.

Lan Lư Ba tức giận mở miệng, đáy mắt hiện lên một tia tham lam.

Ánh mắt của hắn ta hừng hực, đây chính là Ma cụ Phi hành đó, món đồ vô cùng hiếm có.

Kỵ Sĩ trưởng và Công tước Mạch Tang liếc nhìn nhau, đây là muốn đánh sao?

- Mau đưa ta lên trên.

Tên quốc vương hít sâu một hơi, cơ thể đầy thịt béo run lên, cơ thể bắt đầu căng thẳng.

Hắn ta điều động khí huyết của toàn thân, vóc người trở nên to lớn hơn, có thể nói là khác biệt giữa trước khi tập thể hình và sau khi tập thể hình.

Ánh mắt của Công tước Mạch Tang lóe sáng lên:

- Được.

Nguyên tố gió ở quanh người hắn, bắt đầu dâng lên, sau đó dựa vào gió trong không khí mà nổi lên một trận gió lớn, nâng Lan Lư Ba lên trên cao, trực tiếp bay về phía Phi thuyền vận chuyển.

Công Tước Mạch Tang nghiêng đầu hỏi:

- Kỵ Sĩ trưởng, ngươi có muốn đi không?

Kỵ sĩ trưởng chậm rãi lắc đầu, sắc mặt hắn trầm trọng nói:

- Không, ta cứ luôn cảm thấy bất an.

Mạch Tang nhếch miệng lên, cau mày nói:

- Vậy sao ngươi còn khuyên bệ hạ ra tay?

- Ngươi không phát hiện ánh mắt tham lam của bệ hạ sao, ta chỉ là cho hắn một lý do để ra tay thôi.

Kỵ Sĩ trưởng bĩu môi nói.

Công tước Mạch Tang trầm mặc, ánh mắt tham lam của Quốc Vương Lan Lư Ba không có cách nào để che giấu.

Hai người ngước mắt lên nhìn về phía bầu trời, Phi thuyền đã đến gần Lan Lư Ba, đồng thời người trên Phi thuyền cũng đã phát hiện ra hắn ta.

- Đại nhân, có người đang đến gần.

- Ta biết rồi.

Cầm Vũ đã nhìn thấy tên quốc vương, khí thế của đối phương hung hăng, khí thế của cấp chín phóng ra ngoài, hiển nhiên là người đến không có ý tối.

Cạch cạch cạch cạch~~~

Cầm Vũ đội mũ giáp lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quốc vương Lan Lư Ba đang đến gần, điện quang hồ màu tím ở bên ngoài của khôi giáp nhảy lên.

- Các hạ thật là uy phong.

Lan Lư Ba dựa vào gió mà đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cầm Vũ.

Cô hờ hững bảo:

- Chỉ là đi ngang qua.

- Hừ, ta thấy không phải là đi ngang qua đâu, là cố ý khiêu khích.

Hắn ta lạnh lùng nói.

Cầm Vũ không kiêu ngạo không nịnh nọt như cũ nói:

- Các hạ hiểu lầm rồi.

- Bớt nói nhảm, ở lại đây đi.

Khí thế của Lan Lư Ba bộc phát ra khắp người, trực tiếp áp về phía Cầm Vũ.

Cầm Vũ không nói hai lời, giơ tay lên ngưng tụ ra một trường mâu Lôi điện, dùng hết toàn lực quẳng ra ngoài, xông thẳng đến khuôn mặt của Lan Lư Ba.

Bây giờ, thực lực của cô đã là cấp tám đỉnh phong, khoảng cách đến cấp chín chỉ là thiếu một bước chân vào cửa, sau khi mặc khôi giáp Lôi Đình lên, có thể có năng lực đánh một trận cùng với cường giả cấp chín sơ cấp.

- Ma pháp sư hệ Lôi!

Sắc mặt của tên quốc vương ngưng trọng, vội vàng tránh khỏi sức gió.

Ánh mắt của Cầm Vũ nhìn xuống hắn ta, kiêu ngạo nói:

- Bọn ta không có ý nổi lên va chạm với các hạ, nhưng cũng sẽ không sợ ngươi.

……………..

Sắc mặt của Cầm Vũ lạnh lùng, tia sấm sét màu tím ở trên khôi giáp vẫn đang nổ vang.

Sắc mặt của Lan Lư Ba lạnh xuống, cảm thấy có chút vướng tay vướng chân, trước khi ra tay không biết Cầm Vũ là Ma pháp sư hệ Lôi, hơn nữa thực lực cũng không yếu.

Phải biết rằng, thực lực của Ma pháp sư hệ Lôi là vô cùng khủng bố, cho dù là đọ sức với người ở gần, cũng có khả năng bị Lôi điện đánh cho trọng thương.

Quốc Vương Lan Lư Ba nhìn thấy huyền phù của Phi thuyền vận chuyển, trong lòng sinh ra một kế hoạch.

- Hừ, làm nhục ta, nhất định phải trả giá thật lớn.

Hắn ta cười mỉa một tiếng, cơ thể bắn ra, bay thẳng đến tua-bin quạt gió của Phi thuyền vận chuyển.

Cầm Vũ nhíu mày, cơ thể theo sát mà xông ra ngoài, bởi vì tốc độ quá nhanh, mà để lại tại chỗ một hư ảnh màu tím.

Hai tròng mắt của cô híp lại, ánh sáng màu tím từ đuôi mắt bay ra, giơ tay lên bắt lấy hư không, sấm sét màu tím ngưng tụ mà đến, hợp thành một cây roi dài.

Cháng cháng cháng cháng~~~

- Cút ngay cho ta.

Cầm Vũ ném cây roi dài ra, tiếng xé gió nổ vang, tốc độ cực nhanh mà ném về phía Lan Lư Ba.

Tên quốc vương này bị dọa một trận, đây là ma pháp gì vậy chứ, tại sao không tụng, mà lại trực tiếp phát ra? Hắn ta chỉ có thể từ bỏ xông về phía trước, đạp gió mà rút lui về phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận