Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1456: Chiêu Mộ Thêm Người Mới



Đạp đạp đạp ~~~

Ngoài chợ Nô Lệ, có không ít nô lệ đang đứng, được canh gác bởi những hộ vệ Trung Ương.

- Trở về.

Ly Nguyệt thấp giọng tự nói.

.....

- Chúng ta có quá nhiều người, trở về bằng cách nào?

Vũ Điền nghiêm túc mà hỏi, lúc hắn đi khỏi tiệm nô lệ, bị số lượng người trên đường phố dọa cho giật mình.

Hắn tưởng rằng chỉ có tiệm nô lệ của công tước bị để mắt tới, không nghĩ tới là toàn bộ nô lệ trên phố.

- Ngồi trên Tiểu Thải trở về.

Ly Nguyệt giơ tay vỗ phát ra tiếng.

Xoạch ~

Ngôn Băng ngẩng đầu nhìn trời, dưới màn đêm, Ưng Lửa ở trong không trung vỗ cánh xoay tròn.

Sau lưng của nó, Nhện Quỷ Ành phụt ra tơ nhện, để Kỳ Nhông Chín Màu vô hình rơi từ trên trời xuống chợ Nô Lệ.

Vũ Điền cùng một đám nô lệ xem đến ngây người, đây là thao tác gì?

Ngôn Băng thấp giọng thúc giục:

- Đừng sững người ra đó, động tĩnh đã không nhỏ, nhanh lên đi, chúng ta phải rời nơi này.

......

Vũ Điền nhìn Kỳ Nhông Chín Màu to lớn, nhịn không được nuốt nước miếng, khí tức nó tản ra, làm cho hắn có chút run chân.

- Nhanh chân lên một chút.

Ly Nguyệt thấp giọng quát nói.

Dưới sự thúc giục của hộ vệ Trung Ương, các nô lệ sợ hãi leo lên lưng Kỳ Nhông Chín Màu.

- Tiểu Thải, chúng ta đi.

Ly Nguyệt vỗ nhè nhẹ đầu Kỳ Nhông Chín Màu.

Híz-khà hí-zz ~~~

Thân thể Kỳ Nhông Chín Màu biến sắc, khoảnh khắc tiếp theo biến mất ngay tại chỗ. Ưng Lửa vỗ cánh bay cao, Nhện Quỷ Ành cũng bắt đầu thu gom tơ nhện, kéo Kỳ Nhông Chín Màu lên.

Đạp đạp đạp ~~~

Đám người Ly Nguyệt vừa rời đi được một lúc.

Công Tước nghe được động tĩnh, lập tức chạy tới.

Trên khuôn mặt già nua của hắn xám xịt lại, toàn bộ chợ nô lệ an tĩnh đáng sợ, điều này làm cho trong lòng hắn có dự cảm chẳng lành.

Công Tước đi đến cuối phố, thấy cửa gỗ tiệm nô lệ mở lớn, biến sắc. Chờ hắn đi vào tiệm nô lệ, chào đón hắn là những lồng sắt trống rỗng.

- Là ai làm?

Hai mắt Công Tước mở to, tiếng gầm giận dữ truyền khắp khu chợ Nô Lệ. Hắn toả ra khí tức cường giả cấp 9, khiến cả tòa nhà lầu bằng gỗ đều chấn động.

Một ít người bí mật quan sát kinh hãi không thôi, hóa ra thực lực chân chính của công tước là cấp 9, không phải cường giả cấp 8 như lời đồn.

Những chủ tiệm nô lệ nghe tin chạy tới, thấy cửa tiệm tiệm nô lệ trống rỗng, cũng vô cùng phẫn nộ.

Một đêm này, chợ Nô Lệ đã định trước sẽ không yên ổn.

………………

Khu Trung Ương, trong thư phòng ở cung điện.

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lòng tính toán điều gì đó, đồng thời chờ tin tức của đám người Ly Nguyệt.

Cọt kẹt ~~~ Cửa thư phòng nhẹ nhàng đẩy ra.

Nguyệt Thấm Lan bước vào gian phòng, ưu nhã hỏi:

- Nhìn ngươi nhíu mày, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

- Không có việc gì, ta chỉ là đang nghĩ..... Có nên đến vương cung một chuyến không?

Ánh mắt Mục Lương lóe lên.

- Đến vương cung? Vương cung của vương quốc Hải Đinh?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhăn chân mày.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, nơi đó chắc có không ít sách, giúp ta nhanh chóng hiểu rõ vùng đất mới này.

- Vậy đi thôi, dựa vào thực lực của ngươi, hoàn toàn có thể vô thanh vô tức đi vào mà không bị người phát hiện.

Nguyệt Thấm Lan nở nụ cười trên môi nói.

- Muốn đi, nhưng ta đang suy nghĩ có nên thông báo cho quốc vương Hải Đinh một tiếng.

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, ưu nhã nói:

- Lão có thể không đồng ý, còn không bằng không nói cho lão biết.

- Cũng đúng.

Mục Lương cười một tiếng.

- Đã giải quyết xong?

Nguyệt Thấm Lan vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán anh.

- Giải quyết xong.

Mục Lương ôm eo thon của cô.

Anh ngửi mùi thơm ngát trên người cô, nhẹ giọng hỏi:

- Y Xà bên đó như thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Cô ấy đã theo Vưu Phi Nhi đến phòng thí nghiệm, đang làm quen môi trường, Phỉ Nhi khen cô ấy có thiên phú rất tốt.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh dự định bồi dưỡng luyện dược sư, thành Huyền Vũ phải có luyện dược sư riêng, mới có trợ lực với sự phát triển lâu dài thành phố.

Nguyệt Thấm Lan tựa vào Mục Lương, tay dán lên lồng ngực anh, nghe rõ ràng tiếng tim đập như tiếng trống.

Mục Lương nghiêng đầu ôn nhu dặn dò:

- Thấm Lan, ngày mai bắt đầu chiêu mộ luyện dược sư, luyện khí sư, ma pháp sư.

- Muốn chiêu mộ bao nhiêu người?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy ngồi dậy, lấy cuốn sổ ra bắt đầu viết.

Anh ôn nhu nói:

- Có bao nhiêu lấy bao nhiêu, nhưng tính cách, lai lịch, nhân cách của người được chọn nên điều tra rõ ràng.

- Được, ta hiểu rồ.

Cô ưu nhã gật đầu.

Mục Lương nói:

- Đầu tiên phái người đi điều tra địa vị và đãi ngộ của luyện dược sư, luyện khí sư trên vùng đất mới như thế nào, rồi ngươi nghĩ ra đãi ngộ để hấp dẫn bọn họ.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

Đạp đạp đạp ~~~

Ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân.

- Chắc là nhóm Ly Nguyệt đã trở về.

Mục Lương nhướng mắt dự đoán.

Cộc cộc cộc ~~~

- Mục Lương, chúng ta đã trở về.

Cửa thư phòng bị gõ nhẹ, tiếng của thiếu nữ tóc trắng vang lên.

- Vào đi.

Anh trầm giọng mở miệng.

Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị đẩy ra, Ly Nguyệt cùng Ngôn Băng đi vào thư phòng.

- Thành chủ đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Ngôn Băng giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội.

- Ừm, tình huống thế nào, vẫn thuận lợi chứ?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Ngôn Băng nhẹ giọng nói:

- Có một chút vấn đề nhỏ, nhưng nhìn chung thì mọi chuyện thuận lợi.

- Nói một chút coi.

Mục Lương nâng cằm.

- Một ma pháp sư bị ta giải quyết rồi.....

Ngôn Băng miêu tả chuyện đã xảy ra một lần.

- Ừm, đây không là vấn đề, làm tốt lắm.

Mục Lương đống ý với cách giải quyết của Ngôn Băng.

Đối với ma pháp sư như vậy, nếu để hắn ta trở về thành Huyền Vũ sẽ không ngừng vấn đề, không bằng trực tiếp giải quyết hết, còn có thể cảnh cáo những nô lệ khác, để bọn họ an phận một chút.

- Vâng.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng nhu hòa xuống.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Mục Lương, ta định để những nô lệ bị đe dọa mới theo làm công việc đào khoáng, đào hơn nửa năm rồi mới sắp xếp.

- Ừm, ngươi thu xếp đi.

Mục Lương không thèm để ý gật đầu.

- Được.

Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Mục Lương hỏi:

- Ngải Lỵ Na đâu?

- Cô ấy hỗ trợ dàn xếp những nô lệ kia.

Ngôn Băng nhẹ giọng nói.

Ly Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi:

- Mục Lương, có mấy nô lệ tương đối đặc biệt, ngươi có muốn gặp không?

- Đặc biệt như thế nào?

Mục Lương hứng thú nhìn về phía thiếu nữ.

Ly Nguyệt thanh thúy nói:

- Có hải yêu, thú nhân, kỵ sĩ và tinh linh.

- Tinh linh?

Mục Lương gõ tay lên mặt bàn, nói:

- Vừa lúc ngủ không được, để cho bọn họ đến phòng khách.

- Vâng.

Ngôn Băng lên tiếng, xoay người đi an bài.

Ly Nguyệt cười tủm tỉm nói:

- Mục Lương, Ti Toa Lệ tìm được một ma thú ở tiệm nô lệ, chắc ngươi cũng sẽ cảm thấy hứng thú.

- Ở đâu?

Con ngươi màu đen của Mục Lương sáng lên.

Nữ tử tóc trắng có thể nói ma thú đặc biệt, vậy khẳng định là có chỗ kỳ lạ, hoặc rất thích hợp để hắn thuần dưỡng.

- Ở bên ngoài cung điện, ta sẽ mang vào.

Ly Nguyệt ôn nhu nói.

Mục Lương đứng lên nói:

- Không cần, cùng nhau xem đi.

Nguyệt Thấm Lan đi theo, ba người rời thư phòng tới ngoài cung điện....

Bạn cần đăng nhập để bình luận