Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1394: Không Sợ Mập Ư?



Mục Lương trầm giọng nói:

- Có thể cho thêm mấy bộ giảm xóc để giảm bớt chấn động.

Ly Nguyệt khẽ cười nói:

- Ta không hiểu mấy chuyện này, ngươi nói cho hai người Lê Nhã biết đi.

Tốc độ của xe lửa càng lúc càng nhanh, cảnh vật bên ngoài xẹt qua họ, lui về phía sau.

Nguyệt Thấm Di khiếp sợ nói:

- Làm sao xảy ra chuyện này được? Có hung thú ở phía trước kéo sao?

- Đó là đầu tàu.

Mục Lương cười giải thích.

- Đầu tàu là linh khí ư?

Nguyệt Thấm Di truy vấn nói.

- Ừm, có thể xem như vậy.

Mục Lương gật đầu.

- Thật sự là...

Nguyệt Thấm Di không còn gì để nói.

Trong lòng cô thực sự rất tò mò, tại sao Mục Lương lại toàn năng như vậy, có thực lực cấp mười một, còn là linh khí sư cao cấp.

Còn có được một toà thành đi động quá lạ lùng như vậy, tất cả những thứ này từ đâu tới chứ? Trong lòng cô còn có chút buồn bực, người so với người làm sao mà sống được đây.

- Ở lại, ta sẽ tặng ngươi một kiện linh khí cao cấp.

Mục Lương bình tĩnhh nói.

- Điều kiện này thực mê người...!

Nguyệt Thấm Di hơi động lòng.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Có thể cân nhắc một chút.

- Để nói sau đi...

Nguyệt Thấm Di giật giật khóe miệng, không động tâm là giả nha.

Ầm vang...

Xe lửa đẩy nhanh tốc độ, nhanh hơn rất nhiều so với xe ngựa.

- Nhanh hơn so với xe ngựa, nhưng không bằng Sói Mặt Trăng.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói. Cô vừa dứt lời, tốc độ xe lửa lại nhanh hơn rất nhiều.

-...

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, động tác này là chuẩn bị đánh mặt mình sao?

…………

Rầm rập...

Tốc độ di động của xe lửa rất nhanh, mọi người đang ngồi trên ghế chỉ cảm thấy chút chấn động rất nhỏ ở sau lưng.

- Đúng là được tăng thêm kiến thức...

Nguyệt Thấm Di nhìn cảnh vật xẹt qua bên ngoài cửa sổ, khẽ thấp giọng nói một câu. Cô cảm thấy thứ này thực sự mới lạ.

Trong lòng cô cảm thán, từ khi đi vào thành Huyền Vũ, cô đã thấy quá nhiều thứ khiến mình trầm trồ không ngớt.

Mười phút sau, tốc độ di động của xe lửa bắt đầu giảm xuống.

- Làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Di nghi hoặc hỏi.

- Đến cuối đường ray.

Con ngươi màu bạch kim của Ly Nguyệt phát sáng, nơi tầm mắt cô quét tới tất cả đồ vật đều biến thành trong suốt.

Chạy được khoảng mấy trăm mét, đường ray đã tới cuối, nơi đó có công nhân đang thi công trải đường ray. Từ từ, xe lửa hoàn toàn ngừng lại.

Lê Nhã và Lê Tuyết từ đầu tàu bước tới, đi vào khoang xe thứ nhất.

- Thành chủ đại nhân cảm thấy thế nào?

Trong mắt Lê Nhã đầy chờ mong hỏi.

- Tốt lắm, còn tốt hơn ta tưởng tượng.

Mục Lương mỉm cười.

- Thật tốt quá.

Lê Nhã và Lê Tuyết liếc nhau, nhịn không được hoan hô lên tiếng.

- Chỉ có hai vấn đề nhỏ.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Thành chủ đại nhân mời nói.

Tươi cười trên mặt Lê Nhã hơi ngừng lại.

- Thứ nhất, phương diện giảm xóc của thùng xe cần thay đổi một chút.

Mục Lương bình thản nói:

- Thứ hai, số lượng thùng xe quá ít, làm thêm hai cái nữa đi.

Lê Nhã âm thầm thở một hơi, cô liên tục gật đầu nói:

- Vâng, chúng ta sẽ thay đổi.

Mục Lương cúi đầu nói:

- Ừm, trở về đi.

- Vâng.

Chị em Lê Nhã kích động rời khỏi thùng xe, sau đó lên khoang điều khiển thao tác cho đầu tàu quay ngược lại vị trí ban đầu, đẩy thùng xe trở lại chỗ cũ.

Động lực của đầu tàu rất mạnh, dễ dàng có thể đẩy thùng xe di động.

Chờ sau khi đầu tàu mới được chế tạo ra, sẽ gắn nó ở ngay đuôi tàu, sẽ biến tàu hoả này trở thành dạng như tàu cao tốc, hai đầu đều có thể di động.

Ầm vang...

Mười phút sau, xe lửa lại một lần nữa tiến vào nhà ga, tiếng gầm rú biến mất, thân xe lại trở nên bình tĩnh.

Đám người Mục Lương từ trong xe đi ra, đứng ở phía trước sân ga đánh giá xe lửa, dựa theo tốc độ chế tạo hiện giờ, không biết tới khi nào mới làm cho xe lửa phủ kín thành Huyền Vũ?

Đợi tới khi Tiểu Huyền Vũ tiến hóa lên cấp mười hai, nếu không có bất ngờ xảy ra, chắc chắn hình thể của nó còn tăng lên gấp mười lần, đến lúc đó xe lửa chính là phương tiện giao thông quan trọng.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay Mục Lương, ôn nhu hỏi:

- Bây giờ ngươi muốn đi đâu?

- Không đi đâu nữa.

Mục Lương cười cười.

- Trở về sao?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi

Mục Lương ôn nhu nói:

- Ừm, ngươi có thể mang Thấm Di đi dạo.

- Ta cũng đang định làm vậy.

Nguyệt Thấm Lan kéo tay chị gái, hôm nay cô quyết tâm muốn nghỉ ngơi nửa ngày.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đi thôi, bữa tối nay sẽ ăn lẩu, nhớ trở về đúng giờ.

- Vâng!

Đôi mắt đẹp Nguyệt Thấm Lan sáng lên, đã lâu không được ăn lẩu rồi, hiện tại nhớ tới lại cảm thấy chảy nước miếng.

- Cái gì là lẩu?

Nguyệt Thấm Di tò mò hỏi.

- Buổi tối ngươi sẽ biết.

Nguyệt Thấm Lan thừa nước đục thả câu nói

- Ra vẻ thần thần bí bí.

Nguyệt Thấm Di bĩu môi, nâng tay lên đánh một cái lên trán em gái.

Nguyệt Thấm Lan cười như hoa nói:

- Đi một chút, trước tiên ta dẫn ngươi tới Phố Buôn Bán tham quan.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Di liếc mắt nhìn Mục Lương một cái, sau đó đã bị em gái lôi đi.

Mục Lương nhìn về phía chị em Lê Nhã, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi nghỉ ngơi vài ngày đi, không cần vội vàng làm ra điều chỉnh.

- Vâng!

Lê Nhã lộ ra vẻ hưng phấn, dùng sức gật đầu rồi thi lễ với anh.

Lê Tuyết cũng vui vẻ. Cô đứng nhìn theo đám người Mục Lương ngồi lên xe ngựa rời khỏi nhà ga.

Lê Nhã thở dài một hơi:

- Cuối cùng, cũng được nghỉ ngơi.

Lê Tuyết mềm nhẹ nói:

- Mấy ngày nay có chút mệt mỏi, lần này phải thoải mái nghỉ ngơi.

Lê Nhã bày ra vẻ mặt chờ mong, khẩn cấp nói:

- Ừm, chúng ta đi xem kịch, lại tới Phố Buôn Bán ăn tất cả các loại mỹ thực thôi.

- Không sợ mập ư?

Lê Tuyết liếc em gái một cái.

Lê Nhã không thèm để ý nói:

- Đâu phải ngày nào cũng được ăn như thế, sẽ không mập.

- Cũng đúng.

Lê Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, sau đó bị em gái lôi ra bên ngoài nhà ga.

Ở bên kia, trong Tam Tinh Lâu, thuộc Phố Buôn Bán.

- Lão Đại, bây giờ chúng ta phải đi sao?

Dã Phó ở trong phòng hỏi.

Lôi Đức trừng mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ cứ dừng mãi ở đây sao?

- Cũng được mà...

Dã Phó nhỏ giọng nói thầm một câu.

Hắn rất thích Phố Buôn Bán, thích món ngon ở nơi này, cũng thích tất cả mọi thứ ở nơi này.

Lôi Đức nâng tay gõ lên đầu Dã Phó, tức giận nói:

- Ngươi nghĩ hay nhỉ? Nếu còn tiếp tục ở lại chỉ có thể đem bán thuyền đi mới có cái ăn thôi.

Hắn mới ở Phố Buôn Bán được mấy ngày nhưng tất cả của cải tích luỹ đã tiêu sạch rồi, dùng để mua một đống đồ vật. Chính vì vậy, không còn cách để ở lại nữa, dù sao còn phải ăn cơm và trả tiền phòng nha.

- Được rồi.

Dã Phó lộ vẻ mặt tiếc nuối.

Tinh thạch ma thú trên người hắn cũng hết rồi, cần phải ra biển tiếp tục cướp bóc, tiếp tục kiếm tiền.

- Ít nói nhảm, đi triệu tập thủ hạ qua đây, thu thập một chút, sau đó chuẩn bị rời đi.

Lôi Đức xua tay nói.

- Đã biết.

Dã Phó thở dài, xoay người rời khỏi phòng của đội trưởng.

Nửa giờ sau, đám người Lôi Đức từ trên lầu đi xuống, đứng chật cả nửa sảnh tiếp đãi ở lầu một.

- Các vị muốn trả phòng sao?

Đằng sau quầy, Tiểu Bội ngẩn ra nhìn sáu mươi mấy người trước mắt.

- Đúng vậy, trả phòng.

Lôi Đức trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận