Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2093: Vương Quốc Huyền Vũ Thành Lập



Đại điển kiến quốc tự nhiên là cần Tô Lâm Y Tư đích thân tới đây, nhưng hôm nay cô mới đến nơi.

- Quay chụp được không?

Bên cạnh Máy Quay Phim, Tuyết Cơ nghiêm túc nhìn về phía các nhân viên.

- Đại nhân yên tâm, toàn bộ đã được chụp, không sót bất cứ hình ảnh nào.

Nhân viên nhỏ giọng bảo đảm.

- Vậy là tốt rồi.

Tuyết Cơ hài lòng gật đầu, lại hỏi:

- Phát sóng trực tiếp chưa?

Nhân viên này gật đầu đáp:

- Đã phát sóng rồi.

- Ừm, chú ý góc độ quay chụp.

Tuyết Cơ căn dặn một câu.

- Vâng.

Nam nhân viên vội vã lên tiếng.

Lúc này ở nội lục xa xôi, những vương thất, quý tộc không có tới kênh Sương Mù đều ngồi trước màn hình TV, xem phát sóng trực tiếp đại điển kiến quốc.

- Trường hợp này quá hùng vĩ.

Không ít quý tộc líu lưỡi.

Trong mỗi tòa Vệ Thành, căn cứ trung chuyển đều đang phát sóng đại điển kiến quốc, dân chúng không thể đến Chủ Thành đều tụ tập ở một chỗ, nhìn chằm chằm vào TV lớn mà Cục Quản Lý Vệ Thành đặt trước cổng.

- Quốc vương bệ hạ lên đài.

Dân chúng kích động hô to.

- Cộp cộp cộp ~

Mục Lương cất bước đi tới đài cao, Hồ Tiên và những người khác đi theo sau lưng cách hai bước chân.

Anh nhìn một vòng, giơ tay lên rồi làm động tác đè xuống.

Dân chúng chậm rãi an tĩnh lại, ngóng trông dõi theo hắn, đôi khi vung vẩy cờ đỏ trong tay.

Mục Lương chậm rãi nói:

- Hôm nay là một ngày đặc biệt, là thời khắc mà thành Huyền Vũ sẽ thay đổi mãi mãi.

Dân chúng ngừng thở, vểnh tai lắng nghe, không muốn bỏ sót bất cứ lời nói nào của Mục Lương.

Anh chuyển sang chuyện khác, bình tĩnh bảo:

- Cám ơn các vị vương thất, quý tộc đến từ mỗi vương quốc, cũng cám ơn các vị thành chủ không tiếc nghìn dặm xa xôi đi tới nơi này, tham gia đại điển kiến quốc của vương quốc Huyền Vũ, hoan nghênh các ngươi.

Vương thất, quý tộc ngồi ở hai bên đài cao lộ ra thần sắc khác nhau, có người vui vẻ, lại có người mặt không biểu cảm.

Trong những người này, một phần đến đây là vì hòn đảo bí ẩn nằm sâu trong Kênh Sương Mù, một phần là vì muốn thành lập quan hệ giao dịch với vương quốc Huyền Vũ.

Trừ cái đó ra, những người còn lại đều sao cũng được, có người chủ yếu đến để mua sắm và vui chơi, cũng có người ôm theo ý xấu tới đây.

Mục Lương thu hồi ánh mắt nhìn về phía vương thất quý tộc, lại nhìn xuống dân chúng của mình, giơ tay ra hiệu:

- Hiện tại, mời đại sứ hình ảnh tương lai của vương quốc Huyền Vũ chúng ta phát biểu.

Nghe Mục Lương gọi mình, trong lòng Nguyệt Thấm Di hơi căng thẳng, cô cố gắng đè nén sự khẩn trương trong lòng xuống rồi tiến tới trước, đứng ở bên cạnh Mục Lương.

- Đừng khẩn trương, thả lỏng lại nào.

Giọng nói của Mục Lương vang lên bên tai nàng.

Nguyệt Thấm Di chậm rãi gật đầu, ngước mắt nhìn về phía dân chúng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nói:

- Xin chào mọi người, ta là Nguyệt Thấm Di, đại sứ hình ảnh của vương quốc Huyền Vũ.

- Vương quốc Huyền Vũ là một địa phương tuyệt đẹp, tin tưởng trong mấy ngày nay mọi người đều lĩnh hội được chút ít...

Dưới sự trợ giúp của Mục Lương, giọng nói của Nguyệt Thấm Di đã truyền đi khắp toàn bộ quảng trường.

Cô giới thiệu vương quốc Huyền Vũ với chất giọng tình cảm dạt dào, làm cho tất cả mọi người ở đây phải nhận thức lại về vương quốc này.

………..

Khi Nguyệt Thấm Di kết thúc phần đọc diễn văn thì tâm trạng của cô đã nhẹ nhàng hơn nhiều, lúc này mới rảnh rỗi quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dí dỏm chớp chớp mắt.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, sau khi chị gái kết thúc đọc diễn văn, dựa theo kế hoạch trước đó thì kế tiếp sẽ là tuyên bố thành lập vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương ngẩng đầu, đôi mắt màu đen lóe lên một tia sáng, gợn sóng vô hình khuếch tán ra ngoài và bao phủ toàn bộ quảng trường.

Anh chậm rãi mở miệng, nhấn mạnh từng chữ:

- Ngày hôm nay, ở chỗ này, ta tuyên bố chính thức thành lập vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương dùng năng lực làm cho giọng nói truyền khắp toàn bộ quảng trường, đứng ở bất kỳ góc nào cũng có thể nghe rõ mồn một.

- A!!!! ~~~

Dân chúng nhảy cẫng hoan hô, quơ mạnh cờ đỏ trong tay lần nữa, tiếng reo hò rung trời.

- Quốc vương bệ hạ!

Dân chúng giống như điên rồi, cao hứng hò hét.

Nhìn từ trên đài cao xuống, nửa bên quảng trường đã biến thành một vùng biển đỏ, đó là màu của vô số cờ đỏ tạo thành.

Sắc mặt Tề Nhĩ Nạp lộ ra vẻ nghiêm túc, không ngờ Mục Lương lại có địa vị cao như thế ở trong lòng dân chúng, chẳng khác gì thần linh.

Ước Mỗ bĩu môi nói:

- Có thể được nhiều dân chúng kính yêu như vậy, quả nhiên là hắn không đơn giản chút nào.

Linh Vận nghiêm mặt nói:

- Cha, đó là bởi vì Mục Lương là người tốt, cho nên dân chúng mới có thể thích và kính yêu hắn.

-...

Ước Mỗ thức thời im lặng, cùi chỏ của con gái lại bắt đầu quẹo ra bên ngoài.

Mục Lương bình tĩnh lắng nghe dân chúng hoan hô, quay đầu ra lệnh:

- Hát quốc ca, kéo quốc kỳ!

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, quay đầu ra hiệu cho phía sau.

Bên cạnh đài cao, Mễ Nặc và người của ban nhạc đã chờ sẵn, mỗi người đều cầm một loại nhạc cụ trong tay, chờ đợi chỉ thị để lên đài cao diễn tấu khúc quân hành của vương quốc Huyền Vũ.

Khúc quân hành vương quốc Huyền Vũ vốn dĩ gọi là Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ, nó cũng chính là quốc ca mà Mục Lương viết, sau khi tuyên bố muốn thành lập vương quốc thì tên ca khúc đã được sửa đổi cho phù hợp.

Đứng bên cạnh Mễ Nặc là Duy Lệ Á, cô ấy là Hải Yêu, trời sinh có được giọng hát khiến người ta say mê, để cô ấy biểu diễn quốc ca là phù hợp nhất.

Hai ngày trước, cô ấy còn đang đóng phim, sau khi biết được muốn lên đài biểu diễn quốc ca thì lập tức đến đội nhạc để cùng nhau tập luyện, ngày hôm nay mới tự tin đứng ở chỗ này.

- Chị Duy Lệ Á, ngươi có căng thẳng không?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

Duy Lệ Á khẩn trương nói:

- Có một chút, ta chưa từng hát ở trước mặt nhiều người như vậy.

Mễ Nặc cười rộ lên trấn an:

- Không có chuyện gì đâu, ở đây đã có Mục Lương rồi, còn có chúng ta nữa, ngươi yên tâm đi!

- Ừ!

Duy Lệ Á hít sâu mấy hơi, điều chỉnh trạng thái của mình.

Thành viên ban nhạc đề nghị:

- Khi đứng trên đài cao, ngươi chỉ cần coi những người bên dưới là củ cải trắng, như vậy sẽ không thấy khẩn trương nữa.

- Ta thử xem...

Duy Lệ Á thử thăm dò nhìn phía trước đài cao, biển người đông nghịt, nếu như đều là củ cải trắng thì sẽ có bao nhiêu củ đây?

- Thả lỏng nào, sẽ không có chuyện gì đâu!

Mễ Nặc tiếp tục trấn an.

- Ừ!

Duy Lệ Á chậm rãi gật đầu.

Nhân viên công vụ hô một tiếng:

- Mễ Nặc, chuẩn bị lên đài rồi.

- Tới ngay

Mễ Nặc vội vã đáp lại, rồi nhìn về phía thành viên đội nhạc và Duy Lệ Á:

- Đi thôi, chúng ta lên đài!

- Vâng!

Mọi người đồng thanh lên tiếng, cầm nhạc khí đi về phía đài cao.

Sự xuất hiện của nhóm cô gái tai thỏ nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của đám đông, tất cả mọi người ở đây đều tò mò bọn họ muốn làm cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận