Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2723: Thật Sự Là Quá Keo Kiệt.

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ ý của Đức Lạt Cơ.

Thiết Lôi Nhĩ đề nghị:

- Vậy thì chờ trời tối lại hành động.

- Ừm, bây giờ đi tìm thứ gì bỏ bụng trước đã, ăn no mới có sức lực làm việc.

Đức Lạt Cơ cất bình kẹo vào trong túi rồi cất bước đi về phố ăn uống cách đó không xa.

Mã Cách Phu và Thiết Lôi Nhĩ vội vàng đuổi theo, bọn họ hòa vào dòng người tấp nập, ẩn mình trong đám đông.

Buổi tối, khi sắc trời biến đen hoàn toàn, người đi trên đường ít hơn rất nhiều.

Trong cửa hàng bánh kẹo, nhân viên bán hàng trực ca đêm đang dọn dẹp quầy hàng và bổ sung kẹo mới lên các gian hàng.

- Ngày hôm nay kẹo vị trái cây bán tốt nhất.

Sau quầy, Sương Nhi đang sửa sang lại sổ ghi chép, bên trong ký lục lại số lượng kẹo đã bán ra trong hôm nay.

- Vậy thì nên dự trữ kẹo vị trái cây nhiều hơn một chút.

Một vị nhân viên bán hàng khác nhắc nhở.

Sương Nhi thanh thúy đáp:

- Ừm, kẹo vị trà tinh thần cũng bán rất tốt, ngày mai nên bổ sung thêm.

- Ta biết rồi.

Nhân viên bán hàng kia lên tiếng.

Sương Nhi buông sổ ghi chép trong tay xuống, bắt đầu chỉnh lý đồng Huyền Vũ trong quầy thu ngân, phân loại theo từng mệnh giá rồi ghi lại số lượng và tính tổng số.

Kiểm kê doanh thu xong xuôi thì bọn họ còn phải so sánh đối lập với số lượng kẹo đã bán ra trong sổ ghi chép, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới đặt đồng Huyền Vũ vào trong ngăn kéo khóa kỹ.

- Rào rào ~~~

Nhân viên bán hàng khác lấy kẹo từ trong kho hàng rồi đổ vào các bình kẹo bị vơi hoặc trống rỗng.

- Đông đông đông ~~~

Bên ngoài cửa hàng vang lên tiếng chuông, đã tới giờ tan tầm.

- Về thôi, tan ca rồi.

Sương Nhi thở phào một hơi.

Nhân viên bán hàng kia vẫy tay, cười nói:

- Ngày mai gặp lại.

- Ngày mai gặp lại.

Sương Nhi mỉm cười gật đầu, cất bước ra khỏi cửa hàng bánh kẹo, khóa cửa kỹ càng mới xoay người rời khỏi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nơi cô ở không xa cửa hàng bánh kẹo, đi trở về chỉ cần mười phút, cho nên mỗi lần cô đều đi bộ đến chỗ làm.

Thiếu nữ ngâm nga bài hát, cẩn thận lắng nghe thì sẽ biết đây là bài hát về vương quốc Huyền Vũ, tuy là cô hát có chút lạc nhịp.

- Cộp cộp cộp ~~~

Sương Nhi bước nhanh về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ sáng mai nên ăn cái gì:

- Ngày mai ăn bánh cuốn đi, đã lâu rồi mình chưa ăn món này.

Cô nhớ tới mấy ngày nay làm việc mệt bở hơi tai, bữa sáng nên ăn ngon một chút để khen thưởng bản thân, sau này mới có thể tiếp tục nỗ lực.

Khi Sương Nhi chỉ còn ba phút đi bộ nữa là đến nhà thì đột nhiên có một bóng đen lao ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một bàn tay bịt miệng.

- Đừng nhúc nhích, bằng không ta bẻ gãy cổ của ngươi.

Thiết Lôi Nhĩ nói với giọng ồm ồm.

- Ô hưm hưm ~~~

Sương Nhi run rẩy, sự sợ hãi tử vong xông lên đầu.

Thiết Lôi Nhĩ nở nụ cười lạnh lùng, nói:

- Ngoan, ta chỉ muốn hỏi mấy vấn đề, chỉ cần ngươi trả lời thì ta sẽ không giết ngươi.

Yết hầu của Sương Nhi nhấp nhô, không dám chọc giận nam nhân phía sau, cô còn không muốn chết.

- Đi thôi.

Thiết Lôi Nhĩ lôi thiếu nữ vào trong con hẻm đen nhánh.

Hắn bắt Sương Nhi đi vòng vèo qua mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng tiến vào bên trong một tòa nhà lầu, sau đó lại nhẹ nhàng đi lên lầu ba rồi khẽ gõ cửa một căn phòng nằm trong góc hành lang.

- Cộc cộc cộc ~~~

Nơi này là chỗ dừng chân mới của ba người Đức Lạt Cơ, cũng là phòng trống không người thuê.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng hơi hé mở, Mã Cách Phu len lén nhìn ra bên ngoài, thấy là Thiết Lôi Nhĩ trở về mới hoàn toàn mở cửa ra.

- Tại sao lại đi lâu như vậy hả?

Giọng nói của Đức Lạt Cơ vang lên.

- Đợi cô ta tan tầm rất lâu.

Thiết Lôi Nhĩ thuận miệng giải thích một câu.

Lúc này Đức Lạt Cơ và Mã Cách Phu mới nhìn về phía thiếu nữ, ánh mắt mang theo tia dò xét.

Sương Nhi nhìn thấy Đức Lạt Cơ, đôi mắt lập tức trợn to, không khỏi thốt lên:

- Ngươi là người tới mua kẹo hôm nay!

- Trí nhớ không tệ.

Đức Lạt Cơ hừ lạnh một tiếng, tay còn ôm nửa bình kẹo, tức giận hốt một nắm cho vào miệng.

- Rắc rắc ~~~

Sương Nhi nghe âm thanh nhai kẹo của nam nhân, tay cô run lên, nói với giọng điệu không thể tin được:

- Chỉ bởi vì một bình kẹo mà các ngươi lại bắt cóc ta sao?

- Dĩ nhiên là không phải rồi.

Đức Lạt Cơ đen mặt.

Hắn trầm giọng hỏi:

- Tại sao Tư Mộ lại nghỉ việc?

- A, bởi vì chuyện của Tư Mộ sao?

Đôi mắt của Sương Nhi lại trợn to lần nữa.

- Đừng nói nhảm, trả lời vấn đề của ta, bằng không ta đập gãy chân của ngươi.

Thiết Lôi Nhĩ uy hiếp.

Sương Nhi không khỏi rùng mình một cái, lắp ba lắp bắp nói:

- Tư Mộ đột nhiên không đi làm, về phần tại sao thì ta thật sự không biết.

Đức Lạt Cơ cau mày lại, trầm giọng hỏi:

- Hắn đang ở đâu?

- Ta suy nghĩ một chút...

Sương Nhi lo sợ nuốt nước miếng, trong đầu nghĩ tới điều gì đó.

Mã Cách Phu vươn tay nắm cằm của thiếu nữ, lực đạo dần dần tăng thêm:

- Chuyện này mà còn cần phải suy nghĩ sao?

Sương Nhi đau đớn kêu lên:

- A, đau quá...

- Buông tay, ngươi muốn gọi người qua đây à?

Đức Lạt Cơ vỗ bàn tay của Mã Cách Phu, tránh việc thiếu nữ thét lên khiến những người khác chú ý tới.

Mã Cách Phu bĩu môi, khoanh hai tay trước người rồi lùi ra phía sau mấy bước.

Đức Lạt Cơ nhìn về phía thiếu nữ, nói với giọng điệu lãnh lẽo:

- Ta cho ngươi ba giây, mau nói cho ta biết Tư Mộ đang ở đâu.

Sương Nhi run rẩy, trong đầu hiện lên một bóng dáng mặc khôi giáp chín màu.

Đức Lạt Cơ híp mắt lại, bắt đầu đếm số:

- Một, hai....

Sương Nhi vội vàng thốt lên:

- Ta nói! Tư Mộ đang ở tại đường Bính số bốn, toà nhà số mười sáu, phòng năm lẻ năm.

Đức Lạt Cơ nở nụ cười lạnh lùng, nói:

- Đường Bính số bốn, tòa nhà số mười sáu, phòng năm lẻ năm phải không, tốt nhất là ngươi đừng gạt ta.

- Không có, ta không dám, đừng giết ta!

Sương Nhi vội vàng cầu xin.

Đức Lạt Cơ trầm giọng nói:

- Ngoan ngoãn ngồi đây đừng nhúc nhích, Thiết Lôi Nhĩ giám sát cô ta, Mã Cách Phu đi với ta đến đường Bính số bắt người.

- Tốt.

Thiết Lôi Nhĩ và Mã Cách Phu đáp một tiếng.

Trong cung điện, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

- Cọt kẹt ~~~

Tiếng cửa phòng đánh thức tiểu hầu gái giữ cửa.

- Bệ hạ!

Thanh Vụ đã hoàn toàn tỉnh táo, nháy mắt lên tinh thần.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Nếu buồn ngủ thì trở về phòng ngủ đi.

- Không cần đâu, bây giờ ta đang không buồn ngủ chút nào.

Thanh Vụ vội vàng lắc đầu, bên tai hiện lên một vệt đỏ hồng.

Mục Lương mỉm cười, ôn hòa hỏi:

- Tất cả mọi người đều ngủ rồi à?

Thanh Vụ nghĩ ngợi một chút rồi suy đoán:

- Nhóm của tiểu thư Ly Nguyệt hẳn là chưa, tiểu thư Mễ Nặc và những người khác thì đã ngủ rồi.

- Ừm, ta đi tắm.

Mục Lương vừa nói vừa đi về Thiên Điện.

- Bệ hạ làm xong việc rồi à?

Thanh Vụ vội vàng đuổi theo, chuẩn bị hầu hạ Mục Lương rửa mặt.

Mục Lương thuận miệng giải thích:

- Linh khí in ấn ma pháp trận đã làm xong nên ta định nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại làm khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận