Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1840: Ngươi... Con Người Này, Cũng Quá Gấp Rồi



- Đây là linh khí gì thế?

Hồ Tiên cảm thấy hứng thú mà hỏi.

- Có thể khiến cho người không có ma lực, cũng có thể chơi thẻ bài linh khí.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Hai ngày nay, anh nghĩ đến một vấn đề khác, bên trong thẻ bài vẽ Trận ma pháp Huyễn Ảnh, Ma pháp sư có thể trực tiếp rót Ma lực vào để sử dụng, nhưng nếu như không phải là Ma pháp sư, thì không thể sử dụng, vậy nên mới phải chế tác linh khí này.

Hồ Tiên nhín vai nói:

- Không hiểu lắm, nhưng hình như có vẻ là rất lợi hại.

Mục Lương lấy thẻ bài ra, giới thiệu cặn kẽ sản phẩm mới với Hồ Tiên, bao gồm thẻ bài và linh khí.

- Nếu như thế này, thì những quý tộc kia sẽ rất thích, thế nhưng thẻ bài phải được số lượng sản phẩm thì mới được.

Con ngươi màu đỏ rực của Hồ Tiên sáng lấp lánh lên.

- Chuyện này thì ta đã giải quyết rồi.

Mục Lương lấy ra hai món linh khí khác, ngoại hình đều là bốn phương, thoạt nhìn thì giống như là hai chiếc hộp.

Anh vỗ vào món linh khí thứ nhất:

- Đây là linh khí có thể vẽ Ma Pháp Trận Huyễn Ảo, chỉ cần nhét thẻ bài vào, sau đó rót Ma lực hoặc Tinh thạch Ma thú vào, là nó có thể tự động vẽ Ma Pháp Trận Huyễn Ảo.

- Lợi hại như thế sao!

Hồ Tiên thán phục một tiếng.

Cô không nghĩ đến, vẽ ma pháp trận, cũng có thể dựa vào linh khí để giải quyết, chuyện này cũng quá lợi hại rồi.

- Đây đều là một vài tiểu xảo thiết kế.

Mục Lương mỉm cười nói.

Chuyện sau đó mà anh phải làm, là chế tạo thêm mấy cái giống ba loại linh khí này, để cho tốc độ sản xuất thẻ bài tăng nhanh hơn.

Âm thanh ma mị của Hồ Tiên nói:

- Ba ngày rồi chưa nghỉ ngơi, bây giờ hãy đi rửa mặt trước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon rồi hãy làm việc tiếp.

- Ta vẫn ổn, chưa có mệt chết.

Mục Lương điềm đạm đáp.

- Ngươi còn muốn làm việc?

Hồ Tiên nâng một cái đuôi lên, nhẹ nhàng khoát lên trên cánh tay của Mục Lương.

Anh nhìn vào đôi mắt đỏ rực kia của cô gái đuôi cáo, yết hầu hơi giật giât.

- Thực ra, cũng có thể nghỉ ngơi một ngày.

Anh vừa nói vừa kéo lấy tay của Hồ Tiên.

Hồ Tiên nâng tầm mắt lên, lông mi quyến rũ hơi run rẩy, con ngươi màu đỏ rực kia giống như là có thể câu dẫn người.

- Đi, đi nghỉ ngơi.

Mục Lương kéo lấy tay của Hồ Tiên, sải bước rời khỏi phòng làm việc.

Anh đi về phía phòng sách, dự định đi rửa mặt trước.

Hồ Tiên gắt giọng:

- Á.... Buổi chiều ta còn phải đến Phố Buôn Bán nữa~~~

- Không vội, thời gian như vậy là đủ rồi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Ngươi... Con người này, cũng quá gấp rồi.

Hồ Tiên cười duyên dáng.

Mục Lương không nói hai lời, kéo cô vào trong phòng sách, sau đó dùng sức đóng cửa lại. Khuôn mặt của nhóm tiểu hầu gái cười đỏ ửng, hiểu chuyện mà canh giữ ở bên ngoài phòng sách.

Đạp đạp đạp~~~

Mễ Nặc từ Thiên điện đi ra, trong lòng ôm một xấp tranh, chạy nhanh về phía phòng sánh.

- Mục Lương có ở bên trong không?

Cô yêu kiều mà hỏi.

Khuôn mặt nghiêm túc của Tiểu Mật nói:

- Ngài ấy mới từ phòng làm việc đi ra, đã quá mệt mỏi, vậy nên đang đi ngủ.

- Là như thế sao, vậy thì buổi tối ta lại đến.

Mễ Nặc không hề nghi ngờ, cầm lấy xấp tranh đã vẽ xong trong mấy ngày nay, xoay người quay về Thiên điện.

Mấy ngày qua, cô ngoại trừ đến trường học để hát, thì những thời gian còn lại đều là ở trong Thiên Điện để vẽ, số lần xuống bếp cũng đã giảm bớt, toàn bộ đều giao cho cô hầu gái đi làm.

Cũng chính vì như thế, mà cô gái tai thỏ chỉ dùng thời gian ba ngày, liền vẽ được mười hai bức.

Ngoại trừ vẽ Nhện Quỷ Ảnh và Kỳ Nhông Chín Màu, thì nàng còn vẽ Băng Minh Xà, Vua Cá Chuồn, Thú Một Sừng, Thú Lưu Ly, Rồng Lửa Dung Nham, vân vân.

- Chắc Mục Lương sẽ rất thích.

Mễ Nặc nói thầm một câu, chuẩn bị tiếp tục sẽ vẽ thêm.

Một tiếng sau, Mục Lương với tinh thần sảng khoái rời khỏi phòng sách.

- Hồ Tiên còn đang ngủ, đừng làm ồn ào khiến cho cô ấy thức.

Mục Lương dặn dò một câu.

Anh chuẩn bị đến căn cứ điện ảnh một chuyến, để cho mấy người Nguyệt Thấm Di giành ra một chút thời gian quay một phim điện ảnh, dùng để tuyên truyền trò chơi thẻ bài.

- Đại nhân, lúc nãy tiểu thư Mễ Nặc có đến.

Tiểu Mật báo cáo.

- Ta biết rồi.

Mục Lương nghe thấy vậy thì bước chân liền dừng lại, rồi đi về hướng Thiên điện, nơi cô gái tai thỏ ở.

Cộc cộc cộc~~~

Anh gõ cửa phòng cô gái tai thỏ.

- Ai vậy?

Âm thanh ngây thơ của Mễ Nặc truyền ra.

- Là ta.

Mục Lương lên tiếng.

- Mục Lương!

Mễ Nặc vui mừng lên tiếng.

Một lát sau, cửa phòng mở ra, cô gái tai thỏ xuất hiện. Mễ Nặc nhẹ nhàng nói:

- Mục Lương, ngươi dậy rồi sao~~~?

Mục Lương xoa xoa đôi tai mềm mại của cô gái tai thỏ, ôn hòa đáp:

- Ừm, mới tỉnh dậy chợt nghe Tiểu Mật nói là ngươi đến tìm ta.

Mễ Nặc gật đầu giải thích:

- Ừm ừm, ta đã vẽ rất nhiều tranh, muốn cầm đến cho ngươi xem một chút, không biết là có hợp với yêu cầu của ngươi hay không?

- Ta xem một chút.

Mục Lương ôn nhu bảo.

- Vâng, vâng.

Mễ Nặc kéo Mục Lương vào trong phòng, lấy những bức tranh đã vẽ xong đưa cho Mục Lương.

Mục Lương nhìn từng bức từng bức một, mỗi một bức đều vẽ rất đẹp, tư thế của thú thuần dưỡng cũng không giống nhau, có loại động thái rất đẹp.

- Rất đẹp, ngươi vẽ rất tốt.

Mục Lương khen ngợi từ trong thâm tâm.

- Ngươi cảm thấy đẹp là được.

Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Nặc sáng lên, trong lòng tràn đầy vui sướng, vô cùng vui vẻ.

- Ngươi rất giỏi.

Mục Lương sủng nịnh véo nhẹ vào khuôn mặt của cô gái tai thỏ.

Khuôn mặt của Mễ Nặc cười đỏ ửng, cười đến hai má lúm đồng tiền hiện ra.

……………

Phố Buôn Bán, bên cạnh cửa trước đại sảnh tầng một của Trung tâm Huyền Vũ, chỗ đó đang đặt một tấm bảng, trên đó viết Sự Kiện Trình Diễn Trang Phục Thanh Tú lần đầu tiên của thành Huyền Vũ.

Đạp đạp đạp~~~

Hồ Tiên dẫn theo Vệ Ấu Lan đi vào đại sảnh của tầng một, chuẩn bị trưng bày trang phục thanh thú.

Mấy ngày hôm trước, công xưởng chế tạo quần áo đã sản xuất một lô quần áo mới, đều là dùng Vải Tơ Tằm để chế tạo thành.

Vải Tơ Tằm là chất tơ do Tằm Bảy Màu phun ra tạo thành, cảm giác sờ vào rất tốt, vải này khó làm ra, giá cá tự nhiên cũng rất đắt.

Vì lô trang phục này bán giá cao hơn, nên theo đề nghị của Mục Lương, cô gái đuôi cáo đã tổ chức một buổi trình diễn, đồng thời đều gửi thiệp mời cho các quý tộc và vác phú thương của thành Y Lê.

Hồ Tiên và Mục Lương biết các quý tộc có tiền, vừa muốn chế tạo vật phẩm xa xỉ thuộc về thành Huyền Vũ, khiến cho các quý tộc kia can tâm tình nguyện mà bỏ tiền ra.

Hồ Tiên và Vệ Ấu Lan đi thang vận chuyển lên đến tầng mười một của trung tâm, buổi triển lãm sẽ tổ chức ở nơi này.

Đạp đạp đạp~~~

Tầng mười một chia thành hai bộ phận, theo thứ tự là khu trình diễn và khu hậu trường.

Khu trình diễn có hình chữ T, khu trực trung tâm là sân khấu, các người mẫu sẽ trình diễn quần áo địa phương. Hồ Tiên nhìn thoáng qua sân khấu được xây dựng bằng Lưu Ly, bước chân không ngừng đi về phía khu hậu trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận