Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 393: Vòi Nước, Qúa Thần Kỳ

Hơn nữa, Mục Lương tin tưởng có thể giữ cô gái Ma Cà Rồng ở lại thành Huyền Vũ trong thời gian không xa.
- Mục Lương, ngươi thực sự là người rất tốt.
Hi Bối Kỳ cảm động nói.
Khóe mắt của anh giật một cái, mình vừa mới được phát thẻ người tốt?
- Chị, ta đi làm trà sữa trân châu cho ngươi uống.
Mễ Nặc lên tiếng.
Mễ Á cong mắt mỉm cười, đáp:
- Tối hôm qua, ta đã uống trà sữa trân châu rồi.
- Uống rồi?
Mễ Nặc sửng sốt một chút, cô lập tức nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi:
- Ở Tiệm Đồ Uống Lạnh phải không?
- Đúng rồi.
Mễ Á khẽ gật đầu.
- Mễ Nặc, trà sữa trân châu có phải do ngươi sáng tạo ra không?
Hi Bối Kỳ hỏi với vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
- Không phải, đó là ý tưởng của Mục Lương.
Mễ Nặc lắc đầu trả lời.
Cô nhìn Mục Lương, tiếp tục nói:
- Bốn loại đồ uống lạnh khác mới là sản phẩm của ta và Mục Lương cùng nhau sáng tạo ra.
- Chúng ta còn chưa uống những loại nước khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ sáng lên, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
- Vậy để ta đi làm.
Mễ Nặc tươi cười như hoa, xoay người tiến vào Cung Điện.
Hi Bối Kỳ bước nhanh đuổi kịp, rất tò mò những món đồ uống lạnh được làm ra như thế nào.
Mễ Á nhìn về phía Mục Lương, khom lưng thành khẩn nói:
- Đại nhân Mục Lương, xem ra phải quấy rầy thêm một đoạn thời gian rồi.
- Không có gì đáng ngại, ngươi ở đây thì Mễ Nặc sẽ rất vui.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Chị, mau tới nha.
Trong Cung Điện truyền ra âm thanh thúc giục của Mễ Nặc.
- Tới ngay.
Mễ Á vội vàng ứng tiếng.
Cô nhìn Mục Lương rồi lễ phép mỉm cười, sau đó bước nhanh vào Cung Điện.
- Đại nhân Mục Lương.
Hồ Tiên lúc lắc đuôi đi tới.
- Có chuyện gì không?
Mục Lương nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ.
- Đêm qua, Bối Nhĩ Liên bay ở giữa không trung, nhìn trộm khu vực ngoại thành......
Hồ Tiên nhỏ giọng thông báo chuyện diễn ra đêm qua với Mục Lương.
- Ta đã biết.
Mục Lương như có điều suy nghĩ, gật đầu.
- Vậy ta đi làm việc.
Hồ Tiên cười quyến rũ một tiếng, uốn éo rời đi.
Một lát sau, Ly Nguyệt xuất hiện bên cạnh Mục Lương, nhẹ giọng hỏi:
- Mục Lương, chúng ta có cần theo dõi Bối Nhĩ Liên không?
- Ừ, chú ý an toàn.
Mục Lương dịu dàng dặn dò.
- Vâng.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
Cô lại ẩn thân lần nữa, đi về phía Thiên Điện.
Mục Lương trở về Cung Điện, thành Huyền Vũ còn rất nhiều chỗ cần cải cách, chuyện này khiến anh cảm thấy đau đầu.
.........
Mười lăm phút trước.
Nguyệt Thấm Lan dẫn Bối Nhĩ Liên, Lỵ Lỵ và Lan Đế tới một chỗ Thiên Điện.
Cô mở cửa phòng Thiên Điện, nghiêng người nói:
- Ba vị sẽ ở nơi này trong khoảng thời gian dừng chân ở thành Huyền Vũ.
- Tốt, cảm ơn.
Bối Nhĩ Liên gật đầu.
Cô đi vào Thiên Điện, đây là một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách và một buồng vệ sinh, mỗi phòng rất lớn, bên trong có giường lớn mềm mại, ghế sô pha bằng da thú, dụng cụ đầy đủ.
- Mọi người nhìn xem còn thiếu cái gì không?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
- Không cần, như vậy rất tốt.
Bối Nhĩ Liên ôn hòa nói.
- Nếu cần gì thì mọi người có thể tìm các tiểu hầu gái.
Nguyệt Thấm Lan lễ phép nở nụ cười, sau đó quay người rời đi.
- Cót két !
Lan Đế đóng cửa nhà lại, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ngạc nhiên, cô đi dạo trong nhà, sờ nơi này chạm nơi kia.
- Tam trưởng lão, ở đây còn tốt hơn Tam Tinh Lâu rất nhiều.
Cô ấy cảm thán một tiếng.
Lỵ Lỵ ngồi trên ghế sa lon bằng da thú mềm mại, nửa người lọt thỏm vào bên trong, cực kỳ thư thái.
Lan Đế đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy bồn rửa mặt chế tạo từ lưu ly, ở trên có một món đồ kỳ quái.
Cô ấy giơ tay vỗ, không cẩn thận vặn mở vòi nước, nước sạch lập tức chảy ra.
- A, mới chạm một cái là đã có nước rồi?
Lan Đế kinh ngạc lên tiếng.
Lỵ Lỵ và Bối Nhĩ Liên lại gần, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vòi nước, cảm thấy vô cùng tò mò.
Lỵ Lỵ đưa tay ra, khẽ đụng nhẹ vào chốt mở vòi nước, nhưng nước vẫn không ngừng lại.
- Phải chuyển động chốt mở này mới được.
Lan Đế giơ tay làm mẫu, nhớ rõ vừa rồi vặn chốt mở thì nước mới chảy ra.
Lan Đế vặn chốt ngược chiều kim đồng hồ, nước càng chảy xối xả.
- Quá nhiều nước!
Lỵ Lỵ khẽ hô.
- Đừng lãng phí nước.
Bối Nhĩ Liên nghiêm túc nói.
- Vâng.
Lan Đế vội vàng vặn chốt theo chiều kim đồng hồ, vặn chặt cho đến khi không còn nước chảy ra nữa.
- Thật thần kỳ.
Trong lòng Lỵ Lỵ vô cùng chấn động.
Kể từ khi tới thành Huyền Vũ, cô ấy được nhìn thấy quá nhiều thứ mới lạ, mỗi một thứ đều khiến lòng cô ấy rung động.
Ở đây thật sự tốt hơn Ốc Đảo quá nhiều.
Lỵ Lỵ phiền muộn, vị trí đầu tiên của Ốc Đảo trong lòng cô ấy bắt đầu dao động.
- Ở đây thật sự quá tốt.
Cảm xúc của Lan Đế tăng vọt, cô ấy rời khỏi phòng vệ sinh, bước vào phòng ngủ.
Lan Đế nằm trên giường lớn, giường nơi này còn êm ái và thoải mái hơn Tam Tinh Lâu nhiều.
Bối Nhĩ Liên tập trung nhìn vào vòi nước lưu ly, thật lâu không nói.
Ở Ốc Đảo, nước rất trân quý, ngoại trừ để uống thì toàn bộ đều dùng để nghiên cứu và trồng cây xanh.
Mà toàn bộ nguồn nước đều cần phái người đến những thành thị khác mua sắm.
Mỗi tháng số tiền dùng để mua nước là một khoản chi tiêu cực lớn.
- Ra bên ngoài ngắm một chút.
Bối Nhĩ Liên quay người rời đi phòng vệ sinh, dự định đi xung quanh thành Huyền Vũ một chút.
- Tam trưởng lão, chúng ta cùng nhau đi.
Lan Đế vội vàng đứng lên đi theo.
- Ta cũng đi.
Lỵ Lỵ cất bước đuổi kịp Tam trưởng lão.
Ba người rời khỏi căn nhà, trở lại sảnh chính Cung Điện, trong phòng bếp truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ của Hi Bối Kỳ và Mễ Nặc.
Bối Nhĩ Liên dừng chân, sau đó đi ra ngoài Cung Điện.
Vệ Ấu Lan cất bước đi tới, dịu dàng hỏi:
- Các ngươi muốn đi đâu?
- Chúng ta muốn đi ra bên ngoài ngắm cảnh.
Lan Đế thành thật đáp.
- Vậy để ta mang các ngươi đi.
Vệ Ấu Lan nói khẽ:
- Trong thành có nhiều chỗ không thể vào, có ta đi theo thì sẽ thuận tiện hơn một chút.
- Vậy làm phiền ngươi.
Bối Nhĩ Liên khẽ gật đầu.
- Không có chi.
Vệ Ấu Lan lắc đầu, rồi cởi tạp dề trên người xuống, cất bước đi ra ngoài Cung Điện.
Ba người Bối Nhĩ Liên đuổi kịp, đi xuống dưới Khu Vực Trung Ương.
- Ngươi tên là gì?
Bối Nhĩ Liên mở miệng hỏi.
- Gọi ta Tiểu Lan là được rồi.
Vệ Ấu Lan đáp không kiêu ngạo không tự ti.
- Tiểu Lan, người nào sống ở đây vậy?
Bối Nhĩ Liên chỉ vào tầng bốn và tầng ba Khu Vực Trung Ương.
Vệ Ấu Lan lễ phép mỉm cười, không có trả lời.
- Ta hiểu rồi.
Bối Nhĩ Liên đã hiểu, đây là câu không thể trả lời.
Khu ngoại thành, thành Huyền Vũ.
- Mẹ, ta muốn ăn bánh bao.
Trình Tiếu nghiêng đầu về phía mẹ mình.
Cô bé mới cùng mẹ đi từ trong siêu thị ra, trong ngực còn ôm ba túi giấy, bên trong đựng bánh bích quy nhỏ và hai cân muối tinh.
- Đi tắm trước đã, tắm rửa xong lại đi mua bánh bao.
Dụ Tử nhẹ nhàng đáp.
Bây giờ đã là chạng vạng tối, cô làm xong một ngày làm việc, rời khỏi xưởng thì đi đón con gái tan học, sau đó lại tới siêu thị.
- Chờ tắm rửa xong, bánh bao thịt đều bán hết rồi.
Trình Tiếu phồng miệng.
- Không đâu, chờ tắm rửa xong lại đi, bánh bao vẫn sẽ còn.
Dụ Tử khẽ cười nói.
Cô cũng rất thích bánh bao thịt, vỏ bánh xốp, cắn xuống một cái, còn có nhiều nước nhân thịt, khiến người ta dư vị vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận