Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2461: Một Đám Lão Già Ngoan Cố Không Chịu Thay Đổi.

- Tiểu thư Phi Nhan, tiểu thư Hi Bối Kỳ đâu rồi?

Tiểu Mật thanh thúy hỏi.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng hồi đáp:

- Nàng ấy dẫn tân binh đi bay thử, vẫn chưa về đâu.

- Hóa ra là như vậy.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu.

- Mẹ ta đâu rồi?

Nguyệt Phi Nhan đột nhiên hỏi.

Tiểu Mật hồi đáp:

- Thấm Lan đại nhân đi thương lượng với các vương quốc ở đại lục mới rồi.

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy không khỏi híp mắt lại, trầm giọng nói:

- Bọn họ còn không nguyện ý liên hợp cùng nhau chống lại Hư Quỷ à?

Tiểu Mật bất đắc dĩ nói:

- Có chút vương quốc đồng ý, còn có vài vương quốc không đồng ý.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, khó chịu nói:

- Bọn họ thật sự cho rằng Hư Quỷ vào đại lục là bọn họ còn có thể bình yên vô sự sao?

Tiểu Mật gật đầu nhận đồng, thanh thúy nói:

- Bọn họ còn không biết sự nguy hiểm của Hư Quỷ, tối nay phim điện ảnh công chiếu, xem xong bọn họ sẽ hiểu thôi.

Bộ phim do Nguyệt Thấm Di quay chụp sẽ ra mắt tại Rạp Chiếu Phim, đồng thời cũng được phát sóng trên TV, mục đích là làm cho người trên đại lục mới biết việc về Hư Tộc cùng với nguy hiểm đang đến gần.

- Không đâu, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta cố ý quay chụp khoa trương, làm lớn chuyện lên.

Nguyệt Phi Nhan hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Mật nhỏ giọng nói:

- Nếu quả thật là như thế, vậy bọn họ tử thương thảm trọng cũng không thể trách chúng ta không có nhắc nhở nha...

- Chuyện này vốn dĩ không có quan hệ với chúng ta!

Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt.

- Đúng vậy.

Tiểu Mật nghiêm túc gật đầu.

- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?

Một giọng nói tò mò truyền đến, Ngải Lỵ Na đi vào chính sảnh.

Cô đã bận rộn từ sáng sớm đến xế chiều, lúc này mới có thể nghỉ ngơi một lúc, trở về cung điện ăn chút gì đó, buổi chiều còn phải tiếp tục đi làm việc.

Tiểu Mật hồi đáp:

- Chúng ta đang nói về việc Thấm Lan đại nhân thương lượng với các quốc vương đại lục mới.

Ngải Lỵ Na ngồi xuống, xua tay nói:

- Những tên quốc vương kia đều là lão già ngoan cố, không đồng ý là điều rất bình thường, chờ khi nào tạo thành tử thương số lượng lớn mới có thể biết được chuyện nghiêm trọng.

Nguyệt Phi Nhan phách lối hất cằm lên:

- Cũng đúng, chỉ có Mục Lương chúng ta mới là đại soái ca.

Ngải Lỵ Na nghe vậy chớp mắt, khóe môi cong lên hỏi:

- Mục Lương đâu rồi?

Tiểu Mật thanh thúy đáp:

- Bệ hạ đi vào phòng làm việc rồi.

- Bệ hạ vẫn luôn vội vàng nha.

Ngải Lỵ Na cảm thán.

- Khẳng định là bận rộn hơn chúng ta rồi.

Nguyệt Phi Nhan nói rồi u oán nhìn về phía bàn nhỏ đầy mảnh ghép.

- Ngươi bận rộn nhất.

Đáy mắt của Ngải Lỵ Na hiện lên ý cười.

Nguyệt Phi Nhan nhún vai:

- Ai nói không phải đâu.

- Tiểu thư Ngải Lỵ Na muốn ăn chút gì sao?

Tiểu Mật ngoan ngoãn hỏi.

Ngải Lỵ Na quay đầu đáp:

- Muốn, có món gì ngon không?

Tiểu Mật thanh thúy nói:

- Có bánh rau dưa, là do Mục Lương đại nhân làm.

- Vậy khẳng định là rất ngon, ta muốn ăn nó.

Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na sáng lên.

- Vậy để ta đi hâm nóng.

Tiểu Mật cười tươi như hoa, xoay người đi phòng bếp.

Bánh rau dưa là một loại mì phở, trong nhân bánh là hỗn hợp rau dưa băm nhỏ, hương vị rất ngon.

Sau năm phút, Tiểu Mật bưng một khay bánh rau dưa đặt trên bàn trà ở trước ghế sô pha.

Ngải Lỵ Na tiếp nhận chiếc đũa, gắp một khối bánh còn bốc khói cho vào miệng.

- Ô ô ~ -

- Ăn quá ngon.

Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na híp lại, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

- Cộp cộp cộp ~~~ -

Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào chính sảnh cung điện, ưu nhã hỏi:

- Mọi người đang ăn cái gì thế?

- Mẹ, mau tới ăn bánh rau dưa!

Nguyệt Phi Nhan vẫy tay.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, ngồi xuống với vẻ mặt mệt mỏi:

- Ngày hôm nay còn có bánh rau dưa à?

Nguyệt Phi Nhan tiến lại gần quan sát sắc mặt của Nguyệt Thấm Lan, kinh ngạc nói:

- Mẹ, sắc mặt của ngươi có chút khó coi nha.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, nghiến răng nói:

- Đừng nhắc nữa, nói chuyện với đám lão già kia khiến ta sắp tức chết rồi.

Cô gắp một khối bánh rau dưa cho vào miệng, sau khi nhấm nuốt hai cái thì tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều, quả nhiên mỹ thực có thể khiến tâm trạng vui vẻ hơn.

Nguyệt Phi Nhan chớp mắt hỏi:

- Đám lão già mà ngươi nói là mấy tên quốc vương kia sao?

Nguyệt Thấm Lan tức giận nhai bánh rau dưa, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ừm, còn có đám quan viên ngoại giao kia nữa, đều là lũ người ngoan cố không chịu thay đổi.

Nguyệt Phi Nhan hung ác nói:

- Dám chọc giận mẹ ta, ta nhất định phải tẩn bọn họ một trận mới được!

Nguyệt Thấm Lan liếc con gái một cái, ưu nhã nói:

- Vậy ngươi đi đi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói:

- Ta đi ngay bây giờ đấy!

Thiếu nữ nói rồi lập tức đứng lên, nổi giận đùng đùng muốn rời khỏi cung điện.

Nguyệt Thấm Lan vẫn thong thả nhìn con gái, đáy mắt mang theo ý cười.

- Cộp cộp cộp ~~~ -

Nguyệt Phi Nhan chạy đến cửa cung điện, bước tiến càng ngày càng chậm, cuối cùng quay đầu lại, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan với ánh mắt không thể tin được.

- Mẹ à ~~ Sao ngươi lại không ngăn cản ta chứ?

Cô bĩu môi hỏi, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn tẫn hiếu, ta ngăn cản ngươi làm gì?

- Mẹ ~~~ Ngươi không sợ ta đánh không thắng, bị bắt nạt sao?

Nguyệt Phi Nhan hậm hực nói.

- Không sợ nha, nếu như ngươi bị bắt nạt thì ta sẽ bảo Mục Lương đi cứu ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- ... Thôi, ta nghĩ lại rồi, vẫn là để Mục Lương đi đánh bọn họ đi.

Nguyệt Phi Nhan cười vài tiếng, chạy bước nhỏ trở lại bên cạnh mẹ.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với con gái, nhàn nhạt nói:

- Ngươi có lòng là tốt rồi, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan chúng ta.

Hai ngày này cô đều vội vàng giao thiệp với người đứng đầu các vương quốc lớn, có vài vương quốc đã nguyện ý hợp tác liên thủ đối phó Hư Quỷ, nhưng mà đa số vẫn lựa chọn không tin.

- Đã biết, mẹ vất vả rồi.

Nguyệt Phi Nhan phồng má nói.

- Được rồi, ta phải đi liên lạc với quốc vương vương quốc Hải Đinh, còn chưa nói chuyện này cho hắn biết.

Nguyệt Thấm Lan nói rồi đứng lên, cất bước rời đi cung điện.

Trong vương cung thành Tát Luận tại vương quốc Hải Đinh.

Quốc vương Hải Đinh đang nói chuyện với Bạch Sương, trên mặt hắn mang theo vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi lắc đầu.

Bạch Sương cắn môi dưới, khó hiểu hỏi:

- Cha, tại sao ngươi không để ta đi vương quốc Huyền Vũ chứ?

Cô muốn đến vương quốc Huyền Vũ hỏi chút sự tình liên quan tới Hư Tộc, lần trước có rất nhiều việc không nói tỉ mỉ được, lần này cô cần phải tới đó hỏi cho rõ ràng.

Quốc vương Hải Đinh trầm giọng nói:

- Ngươi lại không thể gả cho Mục Lương, vẫn luôn chạy tới chỗ của hắn sẽ không tốt với thân phận công chúa của mình đâu.

- Cha à, ngươi đang nói cái gì thế?

Bạch Sương trừng mắt, vươn tay bắt lấy râu của quốc vương Hải Đinh.

- A, đau đau đau!

Quốc vương Hải Đinh nhức đầu hô to.

Bạch Sương tức giận nói:

- Cha, ta đi vương quốc Huyền Vũ lại không phải nói chuyện yêu đương!

Quốc vương Hải Đinh còn muốn nói điều gì đó thì bên ngoài chánh điện vang lên giọng nói cung kính của Kỵ Sĩ.

- Vương tử điện hạ.

Kỵ Sĩ hành lễ Kỵ Sĩ với người trước mặt.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bạn cần đăng nhập để bình luận