Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 537: Sau Này, Cuộc Sống Của Bọn Nhỏ Sẽ Tốt Hơn Rất Nhiều

Ngải Lỵ Na nghiêng đầu ôn nhu nói:
- Đi Viện Mồ Côi, về sau các ngươi sẽ sống ở nơi đó.
- Ốc Đảo không cần chúng ta sao?
Hai mắt của bé gái lập tức tràn ngập nước mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt chảy ra bên ngoài.
- Ta sẽ làm việc tốt, đừng bỏ rơi ta.
- Ta có thể mỗi ngày uống một ngụm nước, chỉ một ngụm nhỏ, xin đừng ném chúng ta đi.
Bọn nhỏ bắt đầu khóc rống lên, thân thể gầy yếu lảo đảo hai cái, nhìn như thể lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.
- Các ngươi đừng khóc mà...
Ngải Lỵ Na nhất thời cảm thấy nhức đầu.
Cô không chịu được âm thanh khóc rống của các đứa trẻ, rõ ràng đều không nước uống, làm sao còn khóc ra nhiều nước mắt như vậy?
Ngải Lỵ Na nhếch mép một cái, thở sâu biểu cảm chân thành nói:
- Không ai bỏ rơi các người cả, chỉ là chuyển sang nơi khác sống mà thôi, nơi này có nước uống không hết, có thịt có rau xanh ăn.
- Có thật không?
Tiếng khóc của bọn nhỏ lại, nghẹn ngào, mở to mắt nhìn về phía thiếu nữ tóc hồng.
- Đương nhiên là thật.
Ngải Lỵ Na thở dài một hơi.
- Chúng ta sẽ làm việc cho tốt.
Có đứa trẻ lại lần nữa tỏ thái độ.
Ngải Lỵ Na khoát tay, ôn nhu nói:
- Công việc, chờ các ngươi đến mười sáu tuổi lại nói.
- Vậy cần chúng ta làm cái gì?
Những đứa trẻ trưởng thành sớm nhưng khuôn mặt vẫn rất ngây thơ, không hiểu ý của Ngải Lỵ Na nói.
Ở Ốc Đảo , bọn nhỏ cũng cần hằng ngày giúp đỡ tu sửa tường thành với các ngôi nhà.
- Các ngươi cần phải đi đến trường, học chữ.
Ngải Lỵ Na thuận miệng đáp.
- Không cần làm việc, còn có thể học chữ?
Bọn nhỏ trừng lớn con mắt, thật sự có chuyện tốt như vậy?
Trên Ốc Đảo , có thể đi học biết chữ, chỉ có những đứa trẻ ưu tú nhất, bọn hắn cũng được ưu tiên dùng nước và thức ăn.
Ngải Lỵ Na gật đầu, trong mắt lộ ra tia lộ sùng bái nói:
- Đây là quyết định của Thành chủ đại nhân.
- Thành chủ đại nhân thật tốt bụng!
Bọn nhỏ reo hò lên tiếng.
- Được rồi, xếp thành hàng, trước đi Viện Mồ Côi.
Ngải Lỵ Na ôn nhu thúc giục.
- Vâng.
Bọn nhỏ trở nên ngoan ngoãn hơn, tốp năm tốp ba xếp cùng một chỗ.
Dọc theo đường đi, bọn nhỏ không ngừng nhìn đông nhìn tây, tiếng thán phục không ngừng vang lên trên đường.
Chờ Ngải Lỵ Na dẫn bọn nhỏ đi vào khu dân cư, xung quanh dần dần trở nên náo nhiệt.
Dân chúng đều ngừng chân, nhìn các đứa trẻ đi thành hàng, tò mò bàn tán.
- Viện mồ côi, ta nhớ hình như ở... Đường Mậu thứ nhất thì phải?
Ngải Lỵ Na ngừng chân nghĩ một lát, quyết định phương hướng rồi tiếp tục đi thẳng về trước.
Bọn nhỏ chen cùng một chỗ, có chút e ngại trừng mắt to, nhìn thấy quần chúng bên đường đang nhìn bọn chúng.
Mười lăm phút sau.
Ngải Lỵ Na tìm được Viện Mồ Côi, ở ngay trên đường Mậu thứ nhất.
Đường Mậu thứ nhất, thứ hai, thứ ba là khu dân cư đặc biệt ở ngoại thành, nơi này, là một dãy nhà lầu có sân riêng.
Tòa nhà thứ nhất có hai dãy trên đường Mậu thứ nhất chính là Viện Mồ Côi.
- Chính là chỗ này.
Ngải Lỵ Na nhìn bảng hiệu được treo trên cổng, ba chữ Viện Mồ Côi rất to rất nổi bật được gắn trên cao.
Cót két...
Cô mở cánh cổng ra, đi vào bên trong tòa nhà.
- Tất cả vào đi.
Ngải Lỵ Na quay người lại vẫy tay.
Bọn nhỏ mang theo tâm trạng lo lắng, bàn chân nhỏ nhanh đi vào trong, hiếu kỳ quan sát tòa nhà ba tầng.
- Tốt, tất cả trước đi tắm rửa, đổi quần áo trên người.
Ngải Lỵ Na vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của bọn nhỏ.
Trong Viện Mồ Côi có khu nhà tắm độc lập, về sau cứ hai ngày sẽ mở ra một lần.
- Tắm sạch?
Trong đám trẻ, có một vài đứa trẻ trong mắt lộ ra tia mờ mịt, vì chưa từng tắm rửa qua bao giờ.
- Dẫn bọn họ đi tắm sạch sẽ đi.
Ngải Lỵ Na trực tiếp ra lệnh.
- Vâng.
Nhóm A Thanh đáp lại, dẫn từng nhóm trẻ rời đi.
Nửa giờ sau.
Bọn nhỏ một lần nữa tụ tập trong sân, tất cả đều đã trở nên sạch sẽ đáng yêu hơn, nhóm trẻ vốn có màu da đen thui, bây giờ trở nên trắng nõn, là trắng bệch không có sức sống.
A Thanh nhếch mép một cái nói:
- Đội trưởng, nước trong nhà tắm phải đổi ba lần, mới toàn bộ tắm sạch bọn trẻ.
- Khổ cực cho các người rồi.
Ngải Lỵ Na cảm thấy buồn cười, có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Cô nhìn về phía những đứa trẻ mặt mũi tràn đầy mờ mịt, sau khi tắm sạch sẽ nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Các đứa trẻ sau khi tắm rửa xong đều được mặc áo vải, là nhóm quần áo đầu tiên do Xưởng Trang Phục làm ra, kiểu dáng rất bình thường, áo ngắn tay quần đùi.
- Thật nhiều nước, các chị gái còn không cho ta uống, nói nước dơ, thật sự quá lãng phí.
- Ta muốn trộm uống, nhưng bị phát hiện.
Bọn nhỏ câu nệ đứng chung một chỗ, tóc ướt nhẹp, còn chưa khô.
- Đi nhà ăn, nơi đó có thức ăn và nước uống.
Ngải Lỵ Na đưa tay chỉ vào tòa nhà hướng bên trái.
Tòa nhà bên trái, lầu một là nhà ăn, trên lầu là nơi bọn nhỏ ngủ.
Bọn nhỏ nghe vậy đôi mắt lập tức tỏa sáng, có những đứa trẻ to gan chạy trước một bước về phía nhà ăn, bọn chúng đã đói không chịu được.
Trong nhà ăn, đã chuẩn bị xong đồ ăn, khoai lang nóng hổi cháo lúa mì, còn có canh cà chua.
Sau quầy, nhân viên bếp đều mặc tạp dề, cầm trong tay muôi lớn cán dài.
- Tất cả đều xếp thành hàng.
Phụ bếp dùng giọng hòa ái nói.
- Vâng.
Bọn nhỏ sắp xếp hàng dài.
- Ăn xong, nếu chưa no lại đến lấy tiếp.
Nhân viên bếp múc bát cháo lúa mì khoai lang, đưa cho đứa trẻ đứng đầu hàng.
- Ta cảm ơn.
Đứa bé vội vàng lễ phép nói cảm ơn, nâng khay từ tốn rời khỏi.
Cô bé nhìn vào khay cháo lúa mì khoai lang, hai con ngươi ‘Tí tách’ bắt đầu rơi lệ.
- Ăn ngon, hu hu... Ăn rất ngon.
Bọn nhỏ vừa ăn vừa khóc, dáng vẻ vừa ăn vừa rơi nước mắt lã chã khiến cho Ngải Lỵ Na đứng ngoài cửa cảm khái.
Nếu như không phải vì Mục Lương, những đứa trẻ này tiếp tục ở trên Ốc Đảo tiếp tục chờ đợi, tương lai sẽ như thế nào?
Đạp đạp đạp...
Trong tòa nhà truyền đến tiếng bước chân, thiếu nữ tóc hồng quay đầu nhìn lại.
Lỵ Lỵ với cô gái tai mèo đi vào, đang tò mò quan sát hoàn cảnh của Viện Mồ Côi.
- Về sau sẽ phải ở nơi này.
Lỵ Lỵ chớp chớp con mắt màu xanh sẫm, vừa chờ mong lại vừa hưng phấn.
- Mễ Á.
Ngải Lỵ Na vội vàng hô to, cô nhận ra cô gái tai mèo, trong phòng ăn ở Cung điện, hai người từng ngồi ăn cơm chung mấy lần, vì vậy mà quen nhau.
- Ngải Lỵ Na.
Mễ Á nghe tiếng đi tới, nhẹ giọng hỏi:
- Bọn nhỏ đâu?
- Đang ăn cơm trưa trong nhà ăn.
Ngải Lỵ Na đưa tay chỉ vào nhà ăn sau lưng.
Cô gái tai mèo với Lỵ Lỵ nhìn về phía nhà ăn, bọn nhỏ tụ ba tụ năm ngồi cùng một chỗ, vừa khóc vừa húp cháo lúa mì khoai lang.
- Sau này, cuộc sống của bọn nhỏ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Mễ Á chớp lên.
- Ở đây giao cho các ngươi.
Nhiệm vụ của Ngải Lỵ Na đã hoàn thành, nên trở về báo cáo.
- Được.
Lỵ Lỵ nghiêng người sang, đưa mắt nhìn Ngải Lỵ Na với hộ vệ khu Trung Ương rời đi.
Trong mắt của cô lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, Linh khí cao cấp trên người thiếu nữ tóc hồng, làm cho cô ghen tị.
- Ta đi trước trên lầu xem thử.
Mễ Á nói khẽ.
- Đi thôi, ta ở đây trông chừng.
Lỵ Lỵ khoát tay áo, quay người đi vào nhà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận