Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1583: Bồi Dưỡng Đại Minh Tinh

P/S: Cầu đầy kim phiếu, đề cử 2 bộ mới của team mình là Lãnh Chúa Toàn Dân: Binh Chủng Của Ta Biến Dị (Dịch) và Lãnh Chúa Toàn Dân: Bắt Đầu Xây Dựng Tiên Vực Bất Hủ (Dịch)

Nguyệt Thấm Lan mân mê đôi môi đỏ mọng, cảm thán nói:

- Trong túi không có tinh thạch và tiền tệ, cũng không dám đi vào trong này.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, bình tĩnh nói:

- Định vị của nơi này, vốn dĩ chính là nơi vung tiền.

Định vị của Trung tâm Huyền Vũ ở Phố Buôn Bán, là cao cấp, chủ yếu là kiếm quý tộc, tiền tệ và tinh thạch Ma thú của các phú thương.

Đứng ở đại sảnh Trung tâm, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gõ binh binh bàng bàng ở trên lầu. Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu:

- Đúng là xa hoa.

- Tranh thủ năm ngày sau khai trương.

Mục Lương nghiêng đầu nói.

- Ta đi sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu.

Phố Buôn Bán mới xây năm ngày sau sẽ khai trương, áp lực này cũng không nhỏ, cần phải để cho nhân viên sửa chữa làm ba ca.

- Lên trên xem thử.

Mục Lương cất bước đi về hướng thang máy vận chuyển.

Trung tâm Huyền Vũ mới tổng cộng sử dụng sáu thang vận chuyển, thang vận chuyển của cái thứ nhất và cái thứ hai chỉ có thể lên từ tầng một đến tầng mười. Bốn cái còn lại thì có thể lên đến bất kỳ tầng nào, đây là để tránh cho xảy ra chuyện chen chúc trật trội.

Đoàn người đi thang máy vận chuyển lên đến tầng hai, cửa hàng ở chỗ này đã sửa xong, công nhân được tuyển dụng đang quét dọn cửa hàng, sau đó bày các hàng hóa giao dịch lên.

Tầng hai đến tầng tám, đều là các loại cửa hàng, còn tầng chín và tầng mười thì là nhà hàng.

- Cửa hàng ở nơi này còn rộng mở hơn so với Trung tâm Huyền Vũ ở thành Tát Luận.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Mấy người đi dạo một vòng quanh khi buôn bán, không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề nhỏ lại không ít, chủ yếu là về phương diện an toàn khi thi công, vậy nên đã gọi người phụ trách thợ sửa chữa của công xưởng đến.

- Thợ xây ở trên cao, đều phải đeo dây an toàn.

Khuôn mặt nghiêm túc của Mục Lương nói.

Người phụ trách công xưởng liên tục gật đầu, trong lòng căng thẳng cung kính nói:

- Vâng, ta lập tức đi sắp xếp.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Còn có vấn đề an toàn của người làm công, chỉ cần là người đi vào công trường, thì nhất định phải đội nón an toàn.

- Vâng, ta lập tức đi cải tiến.

Người phụ trách dùng sức gật đầu.

Mục Lương lại chỉ ra vài vấn đề, mỗi khi tăng thêm một vấn đề đều khiến cho người phụ trách công xưởng ra mồ hôi trán. Anh nghĩ một lát, xác định không còn quên chuyện gì mới phất tay nói:

- Tạm thời chỉ có mấy chuyện này, đi làm việc đi.

- Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.

Trong lòng người phụ trách âm thầm thở phào, xoay người muốn rời đi.

- Chờ một chút.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng gọi hắn lại.

- Đại nhân, còn có chuyện gì sao?

Người phụ trách thợ sửa chữa của công xưởng xoay người lại, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

Cô lạnh nhạt nói:

- Có nhiều vấn đề như thế, tiền thưởng tháng này của ngươi trừ một nửa.

- Đây là….

Trong lòng người phụ trách kêu khổ.

Cũng may lần này chỉ là trừ tiền thưởng, chứ không phải là trực tiếp khấu trừ toàn bộ tiền lương, nếu không thì sẽ khóc chết mất.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn hắn, hời hợt nói:

- Lần sau lại có những vấn đề này, vậy thì vị trí người phụ trách công xưởng phải đổi người rồi.

- Vâng, ta biết rồi, bảo đảm sẽ không như thế nữa.

Người phụ trách thợ sửa chữa của công xưởng liên tục nói bảo đảm, chỉ thiếu chút nữa là giơ tay lên thề với trời.

- Được rồi, mau quay về làm việc đi.

Nguyệt Thấm Lan thỏa mãn gật đầu.

Người phụ trách lại hành lễ, tâm lý và trạng thái đã chín chắn hơn, chuẩn bị quay về xử lí thật tốt những công nhân bị bỏ rơi kia.

- Đi thôi, trở về ăn cơm.

Mục Lương giơ tay lên nhìn vào đồng hồ, lúc này đã là mười hai giờ trưa.

Anh dùng năng lực phục chế phân liệt, làm cho đồng hồ đeo tay trở thành độc nhất vô nhị ở thế giới này, cho nên mới dám mỗi ngày đều đeo ở trên tay, không sợ bị đập hư.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Bây giờ quay về khu Trung Ương, sợ là không kịp bữa trưa.

- Vậy thì bay về.

Mục Lương hời hợt nói.

- Cũng được, nhóm Sói Mặt Trăng tự mình quay về đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương thi triển năng lực, làm cho đám người Ly Nguyệt bay lên trời, bay trở về Trung Ương ở Nội thành.

Tiểu Tử và Tố Tô đã chuẩn bị xong cơm trưa, đồ ăn mới dọn lên trên bàn, đám người Mục Lương quay trở về rồi. Đám người lần lượt ngồi xuống, vừa trò chuyện vừa hưởng cơm trưa.

Anh nhớ đến chuyện gì đó, ngước mắt lên nhìn về phía Nguyệt Thấm Di đang hết sức chăm chú ăn cơm, muốn nói lại thôi.

- Làm sao thế?

Nguyệt Thấm Di có cảm giác mà ngẩng đầu lên, nuốt thức ăn trong miệng xuống.

Giọng nói trong trẻo của Mục Lương hỏi:

- Ngươi có hứng thú đi đóng phim không, chỉ là đóng một vai khách mời?

- Để ta đi quay điện ảnh?

Nguyệt Thấm Di mở to đôi mắt màu xanh nước biển, thức ăn ở trong bát nhất thời không còn thơm nữa.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừm, đại khái là thời gian ra sân cộng lại không đến nửa tiếng.

- Hả, ta có thể sao?

Nguyệt Thấm Di bỏ đũa xuống, có chút cảm thấy hứng thú mà hỏi.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Ừm, dù sao thì gần đây ngươi cũng không có chuyện gì, đến giúp đỡ đi, cũng có thể trở thành minh tinh. Minh tinh, chỉ cần bồi dưỡng, vậy thì có thể kiếm rất nhiều tiền đó.

Anh nhớ lại làng giải trí của kiếp trước, những tiểu sinh và tiểu hoa lưu lượng đang nổi tiếng kiếm được rất nhiều tiền.

Vậy thì tại sao thành Huyền Vũ không thể bồi dưỡng ra một đại minh tinh chứ, làm cho người có fan của Đại lục mới, từ đó mà mở rộng các loại hàng hóa, sau đó kiếm tinh thạch Ma thú.

Hơn nữa, có thể tuyên truyền thành Huyền Vũ, còn là một đại sứ hình tượng. Nguyệt Thấm Di có chút dao động, do dự nói:

- Vậy thì ta thử xem?

- Ừm, thử trước xem sao.

Mục Lương cười cười gật đầu.

Anh quyết định buổi chiều sẽ viết một bản kế hoạch hỗ trợ, nhất định phải làm cho Nguyệt Thấm Di trở thành siêu sao của Đại lục mới.

Anh cảm thấy, chất giọng của Nguyệt Thấm Di tốt, hát nhất định sẽ rất hay, vẻ bề ngoài cũng cực kỳ xuất chúng, chỉ cần thêm một chút trang điểm, là có thể mê đảo hàng ngàn quần chúng.

- Hình như rất là thú vị.

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan mang theo ý cười, trêu ghẹo nhìn về phía chị gái.

- Dù sao thì ta cũng không có việc gì.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Di cong lên, bắt đầu mong đợi.

……..

Màn đêm mờ dần, sắc trời hơi sáng.

Trước Huyền Không Các, An Kiệt Lạp dẫn theo hộ vệ của khu Trung Ương và Thành Phòng Quân đã trở về.

Mấy ngày trước, cô nghe theo sự sắp xếp của Nguyệt Thấm Lan, dẫn theo bốn tên hộ vệ khác và hai mươi tên Phòng Thành Quân rời khỏi thành Huyền Vũ, đi đến 50km bên ngoài thành Vạn Ích để giao dịch Ma thú.

- Quay về rồi.

An Kiệt Lạp ngẩng đầu lên nhìn về phía Huyền Không Các, khuôn mặt xinh xắn dưới chiếc mũ giáp có chút mệt mỏi, quay đầu lại hạ lệnh:

- Thành Phòng Quân trở về quân doanh, hộ vệ của Khu Vực Trung Ương theo ta trở về báo cáo.

- Vâng.

Đám người cùng nhau lên tiếng đáp lại.

Thành Phòng Quân giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, xếp thành hai đội rồi rời khỏi.

Bốn tên hộ vệ ở lại tại chỗ, trong tay mang theo hai chiếc lồng sắt, bên trong giam giữ hai con Ma thú khác loại. Khuôn mặt nghiêm túc của An Kiệt Lạp nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, đừng làm Ma thú bị thương.

- Vâng.

Nhóm hộ vệ đồng thanh đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận