Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1174: Nhưng Ta Đã Không Còn Gì Để Mất Nữa Rồi



Áo Cách Tư Cách lặng lẽ trở về phòng, thành chủ thành Thánh Dương và Phong Vũ thậm chí còn không có xuất hiện.

Bối Nhĩ Liên cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả này, vì lợi ích cá nhân mới là màu sắc chính ở thế giới này.

Cô thầm than một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Hạ Khoa Phu và những người khác, nghiêm túc nói:

- Ta sẽ đưa các ngươi xuống dưới đó.

- Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, các ngươi canh chừng Ốc Đảo.

Đại trưởng lão trầm giọng hạ lệnh.

Được.

Hai vị trưởng lão Ốc Đảo nghiêm túc lên tiếng.

Vù vù vù ~~~

Gió lớn gào thét, mang theo các vị thành chủ rơi xuống thành Tiêu Khắc.

Đoàn người vừa mới tới gần thì mùi máu tươi nồng nặc lập tức ập tới.

Thần sắc của các thành chủ đều trở nên nghiêm túc, cả tòa thành nhuốm máu đỏ khiến cho tâm trạng của bọn hắn trở nên nặng nề.

- Rốt cuộc thì đã chết bao nhiêu người rồi...?

Sắc mặt của Tân Phong trở nên âm trầm.

Mọi người bình thường đã quen ngửi mùi máu tươi, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy không thể thích ứng nổi, dù sao thứ nhuộm đỏ toàn bộ con đường nơi đây đều là máu người.

- Mai Sa Khoa các hạ ở đâu?

Hắc Thủy trầm giọng nói.

- Ở bên kia!

Tân Phong chỉ ngón tay về phía cuối con đường, nơi đó là vị trí của thánh tuyền.

Cuối con đường, quần áo trên người Mai Sa Khoa đã bị máu của Hư Quỷ nhuộm đen.

Dưới chân của hắn là từng cỗ thi thể Hư Quỷ cấp thấp, hầu hết đều bị cắt đầu thành nhiều mảnh.

Hắn đã giết đỏ cả mắt, các lưỡi dao xương giữa ngón tay cũng bị nhuộm thành màu đen, máu chảy ào ạt không ngừng.

- Khụ khụ...

Mai Sa Khoa ho khan kịch liệt, bên hông có một vết thương dữ tợn, máu tươi vẫn còn đang chảy ra ngoài.

- Mai Sa Khoa các hạ, ngươi không sao chứ?

Bối Nhĩ Liên vội vàng tiến lên trước, thi triển năng lực xé nát những con Hư Quỷ dám đến gần.

Mai Sa Khoa vung đi vết máu trên lưỡi dao xương, quay đầu khàn khàn nói:

- Ta có thể có chuyện gì chứ?

- Miệng vết thương của ngươi bị lây nhiễm rồi!

Đại trưởng lão Ốc Đảo nghiêm túc nói.

Vết thương bên hông Mai Sa Khoa có màu đen và toả ra một mùi khó ngửi, đây là dấu hiệu của Hư Quỷ Cảm Nhiễm, chắc trong lúc chém giết thì hắn đã bị Hư Quỷ cắn.

- Không sao cả.

Mai Sa Khoa không thèm để ý vết thương ở bên hông.

Hắn nhìn xác chết dân chúng chồng chất bên trong thành, trong lòng thống khổ và tuyệt vọng không thôi....

- Vẫn còn có thể cứu chữa, đây chỉ là Hư Quỷ Cảm Nhiễm cấp bậc thấp! Nội trong vòng ba tháng, sử dụng Nước Mắt Thiên Sứ là có thể trị hết.

- Nước Mắt Thiên Sứ... Trước mắt chỉ thành Huyền Vũ mới có.

Tân Phong trầm giọng nói.

Bối Nhĩ Liên nghiêm túc kiến nghị:

- Vậy thì đi thành Huyền Vũ, chỉ cần có tinh thạch hung thú thì Mục Lương sẽ chữa khỏi cho ngươi.

Hạ Khoa Phu nghiêm túc hô:

- Mọi người tập trung dọn dẹp Hư Quỷ xong xuôi rồi lại tính tới chuyện khác.

- Đúng vậy!

Hắc Thủy hô hào.

Hắn xông ra ngoài, chém giết những con Hư Quỷ đến gần mình.

Bối Nhĩ Liên lớn tiếng dặn dò:

- Mọi người phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được để Hư Quỷ cắn bị thương!

- Chúng ta đã biết!

Các đại thành chủ lên tiếng.

Hư Quỷ trong thành Tiêu Khắc có nhiều tới đâu thì cũng không thể chống chọi lại sự hợp lực của nhiều vị cao thủ cấp 8.

Nửa giờ sau, Hư Quỷ trong thành đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Trong quá trình dọn dẹp, mọi người đã tìm được dân chúng may mắn còn sống sót.

Một tòa thành lớn mấy chục ngàn nhân khẩu, thế mà bây giờ còn chưa đến hai trăm người sống sót.

Trên mặt ai nấy đều lộ ra sự hốt hoảng, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, trạng thái tinh thần gần như hỏng mất.

Mai Sa Khoa nhìn dân chúng may mắn còn sống sót, khóe mắt chảy xuống nước mắt đẫm máu.

-....

Mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Cuối cùng đám người tập hợp bên cạnh thánh tuyền, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hang động đen ngòm sâu không thấy đáy, nhưng mà không có người nào dám xuống dưới để điều tra.

Đại trưởng lão Ốc Đảo thấp giọng nói:

- Thật là khí tức làm cho người ta chán ghét.

- Ta sẽ xuống đó.

Mai Sa Khoa nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Bối Nhĩ Liên lạnh lùng nói:

- Ngươi không được xuống đó! Bên trong sào huyệt tuyệt đối có Hư Quỷ cấp cao, ngươi xuống dưới chính là chịu chết.

- Nhưng ta đã không còn gì để mất nữa rồi.

Trong mắt Mai Sa Khoa chỉ còn lại sự cô quạnh.

- Chết là xong hết mọi chuyện, nhưng những dân chúng còn sống sót của ngươi làm sao bây giờ?

Bối Nhĩ Liên tức giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi không định báo thù cho những người dân đã chết sao?

Cô nhìn ra Mai Sa Khoa đã không còn ý chí sống nữa, chỉ có thể tìm cho hắn một mục tiêu, để hắn lấy mục tiêu này để sống sót.

- Bọn họ….

Mai Sa Khoa há to miệng, hai tròng mắt dần dần có màu sắc.

Hắn thấp giọng thì thào:

- Ta muốn báo thù cho mọi người!!

Bối Nhĩ Liên khuyên nhủ:

- Đi thành Huyền Vũ, chữa khỏi Hư Quỷ Cảm Nhiễm! Hết bệnh ngươi mới có thể giết thêm Hư Quỷ, báo thù cho dân chúng đã chết của mình.

Tân Phong đột nhiên nói:

- Ngươi cũng có thể mời Mục Lương các hạ ra tay, giúp ngươi phá huỷ sào huyệt Hư Quỷ dưới lòng đất.

- Đúng vậy!

Nghe được lời này, trong mắt Mai Sa Khoa mới hiện lên chút hi vọng.

…………

Khu Trung Ương, trong cung điện Lưu Ly ở trên Trà Thụ Sinh Mệnh.

Trong phòng ăn, nhóm Mục Lương đang thưởng thức bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay là cháo lúa mì hải sản, được chế biến từ thịt hung thú biển cấp tám, ngô, lúa mì. Mễ Nặc chớp sắc đôi mắt màu xanh xinh đẹp, cõi lòng đầy mong đợi hỏi:

- Mục Lương, mùi vị như thế nào?

Mục Lương nghiêm mặt nhận xét nói:

- Thịt hung thú biển tươi mềm, hợp với ngô ngọt, mùi vị ngon cực kỳ.

Nguyệt Thấm Lan buông thìa thủy tinh, mỉm cười như hoa nói:

- Đây là món Tiểu Nặc mới sáng tạo ra?

- Vâng.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, âm thanh mềm mại nói:

- Ta không có chuyện gì làm, chỉ có thể nghiên cứu món ăn mới....

- Gần đây ngươi không luyện tập ca hát sao?

Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Mễ Nặc liếc mắt nhìn Mục Lương, ngượng ngùng nói:

- Vài bài hát Mục Lương dạy ta đều biết hát.....

- Xin lỗi!

Mục Lương đưa tay xoa xoa đầu thiếu nữ tai thỏ, dịu dàng nói:

- Gần đây tương đối bận rộn, chờ lúc không quá bận, ta sẽ dạy ngươi bài hát mới.

- Ừm.

Mễ Nặc mỉm cười nhu thuận gật đầu.

- Mễ Nặc, ngươi có muốn trở thành giáo viên dạy nhạc hay không?

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên hỏi.

- Hả? Ta làm giáo viên day nhạc?

Mễ Nặc sửng sốt một chút, ngay sau đó đôi mắt màu xanh xinh đẹp sáng lên, cảm thấy rất hứng thú.

- Đúng vậy, trường học còn thiếu một giáo viên dạy nhạc.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười cười nói, ngày hôm qua Y Lệ Y tìm đến cô, mốn tìm thêm một giáo viên dạy nhạc, dạy bọn nhỏ Quốc Ca thành Huyền Vũ.

Mễ Nặc do dự, nhìn về phía Mục Lương nhỏ giọng nói:

- Dường như rất vui...

- Nếu cảm thấy hứng thú thì đi thử xem.

Mục Lương khẽ cười nói.

Thiếu nữ tai thỏ cùng bọn nhỏ ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ rất vui vẻ!

- Vậy thì ta sẽ thử!

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu.

- Một ngày chỉ có hai tiết học, sẽ không bận rộn lắm.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mễ Nặc lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng:

- Bận rộn cũng không sao, dù gì ta cũng không có chuyện để làm.

Nguyệt Thấm Lan cười nói:

- Ngươi muốn bận rộn cũng không được, bọn nhỏ còn cần biết chữ với học tập những kiến thức khác.

- Vâng.

Mễ Nặc đỏ mặt một chút, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận