Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1475: Đừng Sợ, Các Ngươi Đã Được Cứu



Bỗng lách cách … không đợi bọn chúng hành động, Ngôn Băng đã bấm cò súng, viên đạn vô tình bay thẳng ra, xuyên thủng đầu một tên trong số bọn chúng. Tới lúc này, tên còn lại mới kịp phản ứng, hắn đang muốn đứng dậy.

- Chết đi.

Ngôn Băng không tiếng động mở miệng, đã rút ra trường đao bên hông, sau đó, cô chém ra một đao chặt nửa đầu tên còn lại.

……….

Ngôn Băng thu lại trường đao vừa chém ra, máu từ trên lưỡi dao chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất.

Lạch cạch...Ầm!

Thi thể không đầu ngã xuống đất không đứng lên nổi, máu tươi phun tung toé khắp nơi.

- Giải quyết xong hai tên.

Ngôn Băng khẽ nhếch môi, xoay người rời khỏi phòng thứ nhất.

Bên kia, đám người Ny Cát Sa cũng ra tay không chút lưu tình, bọn họ lợi dụng ống giảm thanh, rồi không tiếng động lấy đi những sinh mệnh kia.

Ngôn Băng và Ny Cát Sa chạm mặt bên ngoài gian phòng lớn nhất, hai người liếc nhau, nâng tay cho nhau hai ám hiệu.

Hai người liếc nhau, thân thể cô gái tóc tím biến mất không thấy, cô vừa thi triển năng lực thức tỉnh, thân thể xuyên qua vách tường tiến vào trong phòng.

Trong phòng, Kim Thế Khải đang dựa vào ghế đá, hai ngón tay bên trái đặt lên huyệt Thái Dương, đang nhắm mắt dưỡng thần. Con ngươi màu tím của Ngôn Băng lạnh như sương, người trước mắt cô chắc chắn là lão đại của tổ chức Kim rồi.

- Ai?

Kim Thế Khải đột ngột mở hai mắt, con ngươi sâu thẳm của hắn trở nên lạnh lẽo.

Con ngươi của Ngôn Băng co rút lại, chắc chắn đối phương đã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, cho nên mới phát hiện ra cô. Cô âm thầm kinh hãi, đây là lần đầu tiên cô gặp được được loại địch nhân chỉ bằng ánh mắt cũng có thể phát hiện ra cô.

Ngôn Băng không hề do dự, giơ lên súng bắn tỉa trong tay, họng súng ngắm chuẩn vào Kim Thế Khải, không chút suy nghĩ lập tức bấm cò súng.

Xứng... Tiếng súng nặng nề quanh quẩn trong căn phòng, viên đạn xuyên thủng lồng ngực hắn.

Huyệt Thái Dương của Kim Thế Khải giật một cái, theo phản xạ có điều kiện, hắn nghiêng người tránh đi.

Hắn đã thành công né tránh phát súng hiểm hóc này, viên đạn găm vào lưng ghế dựa lưu lại một lỗ thủng chừng hai ngón tay. Trán Kim Thế Khải toát mồ hôi lạnh, kinh sợ nói:

- Lăn ra đây cho ta!!

Toái!

Từ ngoài cửa, âm thanh Ny Cát Sa phá cửa truyền tới.

- Ngươi là ai?

Kim Thế Khải nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Người sẽ lấy mạng ngươi.

Sắc mặt Ny Cát Sa không thay đổi, con ngươi màu xanh lạnh như sương.

Cô trầm giọng nói:

- Tốc chiến tốc thắng, đừng lãng phí thời gian.

Cô gái tóc xanh nâng lòng bàn tay nhắm ngay Kim Thế Khải, bắt đầu thi triển năng lực thức tỉnh.

Cô chán ghét tổ chức Kim, chán ghét Kim Thế Khải, bọn chúng khiến cô nhớ lại cuộc sống trước kia ở thành Thánh Dương, những kẻ khiến người khác căm ghét.

Dụ... Bỗng nhiên hai cánh tay móc ra từ trên vai Kim Thế Khải, ngay tại lúc hắn chưa kịp phản ứng gì, đã gắt gao bóp lấy cổ hắn.

- Ách.

Kim Thế Khải trừng lớn hai mắt, hô hấp trở nên khó khăn, hắn khát khao không khí trong phòng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

- Nổ súng.

Ny Cát Sa hô.

Ca tháp... Ngôn Băng lần thứ hai giơ súng ngắm lên, ngón trỏ đã đặt sẵn tại cò sùng, dùng sức ép xuống.

Xẹt!!

Viên đạn lại một lần nữa bắn ra, lúc này không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, viên đạn xuyên thủng đầu Kim Thế Khải, óc phun tung toé ra sau đầu.

- Đã xong.

Ny Cát Sa buông tay, hai cánh tay trên người Kim Thế Khải cũng biến mất.

Thi thể Kim Thế Khải ngã xuống, đôi mắt hắn đã mất đi ánh sáng, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt ngạc nhiên, khó hiểu và hoảng sợ

- Đi thôi.

Ngôn Băng hiện ra thân hình, súng bắn tỉa trong tay cô vẫn còn bốc khói.

Ny Cát Sa đưa mắt nhìn cô gái tóc tím, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi bắn trật phát súng đầu tiên?

- Hắn phát hiện ra ta, cho nên đã né tránh phát súng đầu tiên.

Ngôn Băng giải thích.

Ny Cát Sa tán thưởng nói:

- Có thể phát hiện ra ngươi đang ẩn thân, tên kia cũng rất lợi hại!

Ngôn Băng gật đầu đồng ý, sau đó cô thấp giọng nói:

- Mục Lương từng nói, không được khinh thường bất luận kẻ nào.

- Ta vẫn nhớ.

Khóe môi Ny Cát Sa cong lên.

Hai người nhìn nhau cười, sau đó bọn họ rời khỏi phòng, theo thứ tự kiểm tra những phòng còn lại, giải quyết dư đảng còn lại của Kim. Rất nhanh, đám người Tuyết Cơ, Ti Toa Lệ đã tụ tập lại ở một căn phòng, cách đó không xa chính là lao tù giam giữ người.

- Đội trưởng Ngôn Băng, ta đã bắt sống được hai tên, có cần tra khảo bọn chúng không? Lỡ đâu chúng ta bỏ sót?

Hổ Tây giật giật tơ nhện trong tay, lộ ra hai người đàn ông đang bị tơ nhện trói lại ở đằng sau.

Bọn họ bị da thú bịt miệng, cằm cũng bị dỡ xuống, chỉ có thể mở lớn hai mắt đầy hoảng sợ, nhưng không phát ra được bất cứ thanh âm nào.

Ngôn Băng liếc mắt nhìn hai người một cái, nhận ra hai người bọn họ là kẻ trông coi lao tù.

- Không cần, xử lý tại chỗ đi.

Cô vô tình mở miệng.

- Được thôi.

Hổ Tây xoay người, quấn những đoạn tơ nhện còn sót lại lên đầu hai người. Cổ tay cô dùng sức, theo hai tiếng răng rắc vang lên, rất nhẹ nhàng, cô ấy đã cắt đứt cổ hai tên đó. Sắc mặt đám người Tuyết Cơ không chút thay đổi, bọn họ đã quá quen nhìn chuyện sống chết, cũng rút ra được rất nhiều kinh nghiệm, mà kinh nghiệm quan trọng nhất chính là khi đối phó với lũ ác nhân, nhất quyết không bao giờ được nương tay.

- Đội trưởng Ngôn Băng, các đứa nhỏ này làm sao bây giờ?

Ti Toa Lệ trở lại, đưa tay chỉ vào mấy đứa nhỏ bị giam giữ đằng sau cánh cửa sắt.

Ngôn Băng ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói:

- Thả bọn họ ra, nếu có thân nhân thì trả lại cho thân nhân, còn không có thân nhân, vậy mang toàn bộ về thành Huyền Vũ.

- Vâng.

Ti Toa Lệ lên tiếng, cất bước đi về hướng lao tù. Cô ngừng chân một chút, trở lại nói:

- Không có chìa khóa.

- Chắc chắn trên người bọn chúng có, qua tìm xem.

Ngôn Băng chỉ hai thi thể bị chặt đứt cổ đang gục trên mặt đất.

Nghe vậy Hổ Tây ngồi xổm xuống, động tác lưu loát, tìm tòi trên người bọn chúng, cuối cùng cũng tìm được một chuỗi chìa khoá ở bên hông.

- Chắc là cái này rồi, tiếp lấy.

Cô nâng tay ném đi, chuỗi chìa khóa bay về phía Ti Toa Lệ. Ti Toa Lệ nhận lấy chìa khóa, thử hai lần đã mở được cửa lao tù.

Bên trong lao tù rất tối, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng người đang cuộn mình trong góc.

- Đừng sợ, các ngươi đã được cứu.

Yết hầu Ti Toa Lệ giật giật, cô lấy Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh mang ra ngoài.

Dụ… Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh giang cánh bay lên, cái đuôi nó phát ánh sáng, chiếu sáng cả lao tù. Trong góc lao tù, bọn nhỏ đang cuộn mình, trên khuôn mặt non nớt vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi.

Ti Toa Lệ cố chọn lọc từ để nói:

- Bước ra đi, người xấu đã bị chúng ta giải quyết rồi, các ngươi được tự do.

- Thật ư?

Dung Nhi mở lớn hai mắt, cô bé là người mở miệng đầu tiên.

- Đúng vậy, bước ra đi, đi tìm thân nhân của các ngươi.

Ti Toa Lệ ôn nhu nói.

- Anh trai!

Hai mắt Dung Nhi sáng lên, cô bé vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài.

- Dung Nhi, bọn họ lừa gạt ngươi đó!

Một bé gái khác gấp giọng hô.

- Thật là… Có lòng tốt tới cứu các ngươi, còn bị hoài nghi.

Ti Toa Lệ nhịn không được ném qua một cái nhìn đầy xem thường.

- Được rồi.

Ngôn Băng đi lên phía trước, nâng tay vỗ bả vai Ti Toa Lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận