Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1414: Người Thú Vị



Khi một thứ gì đó chỉ có duy nhất một thế lực có, vậy thì bọn họ liền có quyền định giá.

- Ừm, đúng vậy.

Nguyệt Thấm Di chậm rãi gật đầu.

- Với giá tiền này, ta cảm thấy không cao, còn có thể tăng thêm một chút.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời.

Ly Nguyệt đầu đầu đồng tình:

- Một chai bán ba ngàn miếng tinh thạch Ma thú cấp hai, ta cảm thấy khá thích hợp.

- Cũng được, vậy thì ba ngàn đi.

Mục Lương gật đầu.

Nguyệt Thấm Di sợ đến khoé mắt giật giật, mới nói có mấy câu, mà giá cả lại đắt thêm một ngàn miếng tinh thạch Ma thú cấp hai, nếu như còn trò chuyện nữa, vậy thì chẳng phải giá cả lại muốn tăng lên gấp đôi sao?

Mục Lương nói tiếp:

- Rượu trắng độ cao, một chai năm ngàn miếng tinh thạch Ma thú cấp hai.

-...

Biểu cảm của Nguyệt Thấm Di tê tê.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị:

- Được, sẽ làm cho bình rượu thêm đẹp mắt hơn, giá cả còn có thể càng cao hơn.

- Ừm, được.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Giọng của Nguyệt Thấm Di yếu ớt nói:

- Các ngươi không sợ ta nói ra ngoài sao?

Cô có chút bội phục Mục Lương, ở trước mặt cô mà bàn luận định giá rượu, hoàn toàn không xem cô là người ngoài.

- Ngươi sẽ không đâu.

Giọng chắc chắn của Nguyệt Thấm Lan nói.

Nguyệt Thấm Di hơi nhăn mày lại, ngạc nhiên hỏi:

- Chắc chắn như thế sao?

- Bởi vì ngươi là chị của ta đó.

Nguyệt Thấm Lan đương nhiên nói.

Nguyệt Thấm Di cười một tiếng, liếc mắt qua nhìn em gái:

- Được thôi, ngươi nói đúng.

- Vậy rượu trái cây định giá như thế nào?

Tiểu Tử nhẹ giọng hỏi.

- Rượu trái cây?

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di sáng lên.

- Ừm, còn có mấy loại rượu trái cây, ngươi có thể nếm thử.

Mục Lương giơ tay tỏ ý.

Rượu trái cây của thành Huyền Vũ cho dù là loại thông thường, thì ở bên ngoài vẫn không thể so sánh được, ngon hơn gấp mấy lần so với rượu trái cây ở bên ngoài, cũng có nhiều dưỡng chất hơn.

Tiểu hầu gái nhanh nhẹn cầm ấm rót rượu lên, mỗi loại rượu trái cây đều rót một ly. Nguyệt Thấm Di thưởng thức, bị hơi ngọt của rượu trái cây thuyết phục.

- Ngon lắm, ta càng thích rượu trái cây hơn, một ly này bán giá một trăm đồng vàng cũng đều có thể.

Cô đề nghị nói.

Tiếng nói ôn hoà của Mục Lương:

- Vậy thì nghe ngươi, một ly một trăm đồng vàng, một chai bán một ngàn miếng thạch thạch Ma thú cấp một là được rồi.

Rượu trái cây dễ sản xuất hơn rượu trắng, định giá có thể thấp một chút.

Nguyệt Thấm Di chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, ngạc nhiên nói:

- Hả, tại sao định giá của rượu trái cây lại thấp hơn rượu trắng chứ?

- Thấp sao?

Mục Lương bật cười lên.

- Ta cũng cảm thấy thấp, giá cả của rượu trái cây có thể giống như rượu trắng.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, ưu nhã nói:

- Không phải ngươi nói rượu trái cây có thể chăm sóc dưỡng da sao, hoàn toàn có thể bán cho những người nữ quý tộc kia, các cô ấy sẽ thích.

Mục Lương nhìn qua Nguyệt Thấm Lan, quả nhiên phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn.

………..

Đông đông đông~~~

Thành Huyền Vũ, vị trí trung tâm của Phố Buôn Bán, chuông Huyền Vũ ở trên lầu bị gõ lên.

- A cáp~

Tầng một của Tam Tinh Lâu, bên trong phòng sâu nhất, Duy Lệ Á ngáp ngủ, tỉnh lại từ trên giường.

- Thật là thoải mái, không muốn dậy chút nào.

Duy Lệ Á dụi mắt, kê đầu trên một chiếc gối da thú mềm mại.

Sau khi cô đến Phố Buôn Bán, đến Ngân Hàng đổi trân châu trên người thành đồng Huyền Vũ, chỉ có hai mươi đồng, để cho cô có thể ăn no, sau đó ở một đêm ở Tam Tinh Lâu.

Cô gái nằm sấp trên chiếc giường lạ gần hai tiếng đồng hồ, chiếc bụng vẫn kháng nghị kêu to, cho đến lúc đói gần chết, mới chậm rì rì đứng dậy xuống giường.

- Đói quá đi...

Duy Lệ Á mếu máo, xoay người đi đến nhà vệ sinh, lớp da trên người hơi khô, phải bổ sung hơi nước mới được.

Cô gái mở vòi nước ra, khiến cho nước xối lên cánh tay, miếng vảy mày sáng vốn dĩ ảm đảm không có ánh sáng, sau khi gặp nước đã khôi phục sáng bóng vốn có.

Hải Yêu rất đặc biệt, cuối cùng vẫn có điểm khác biệt với con người, mặc dù cũng có thể lên bờ sinh sống, nhưng mỗi ngày đều cần phải ngâm nước, nếu không sẽ không có tinh thần, thậm chí sẽ không có sức lực.

Rắc rắc~~~

Duy Lệ Á nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, cảm nhận nước bị miếng vải hấp thu, làn da lại trở nên căng bóng.

Quá trình này giằng co nửa tiếng, cô gái mới thoả mãn tắt vòi nước, trạng thái tinh thân đã tốt hơn nhiều.

Rột rột rột~~~

- Đói quá đi, đi ra ngoài tìm chút gì đó ăn thôi.

Duy Lệ Á ôm lấy bụng, tinh thần lại lạc mất. Cô thu dọn đơn giản một lát, sau đó rời khỏi căn phòng.

Ở đại sảnh tiếp khách, Tiểu Bội ngồi ở sau quầy ngẩng đầu lên, lễ phép chào hỏi:

- Chào buổi sáng!

Duy Lệ Á yếu ớt lên tiếng:

- Ừ, chào buổi sáng!

- Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?

Tiểu Bội mỉm cười hỏi.

Duy Lệ Á dùng sức gật đầu, tán dương từ trong thâm tâm:

- Rất tốt, lần đầu tiên ngủ thoái mải như thế.

- Vậy có muốn ở tiếp không?

Âm thanh thanh thuý của Tiểu Bội hỏi.

Duy Lệ Á sờ sờ bên hông, đỏ mặt lúng túng nói:

- Ta hết đồng Huyền Vũ rồi...

Tiểu Bội chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghiêng đầu hỏi:

- Tinh thạch ma thú thì sao?

- Cũng hết rồi...

Bàn tay nhỏ của Duy Lệ Á cầm lấy góc áo, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Tiểu Bội lộ ra khuôn mặt khó xử:

- Vậy thì khó rồi, không có đồng Huyền Vũ và tinh thạch ma thú, thì phải đói bụng ở Phố Buôn Bán rồi.

Khuôn mặt nghiêm túc của Duy Lệ Á hỏi:

- Vậy phải làm sao mới có thể có đồng Huyền Vũ?

Cô rất thích nơi đây, thứ nhất là món ngon ở chỗ này, thứ hai là sự an toàn và bao dung ở chỗ này.

Tiểu Bội bẻ ngón tay nói:

- Làm việc đó, hoặc dùng đồ có giá trị đến Ngân Hàng đổi thành đồng Huyền Vũ.

- Ta không có đồ có thể đổi...

Duy Lệ Á mất mát nói.

Tiểu Bội suy nghĩ một chút, đề nghị:

- Vậy ngươi có thể tìm việc làm ở Phố Buôn Bán, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ 'sạch sẽ'.

Phố Buôn Bán nhận người, điều kiện tiên quyết chính là thân phận của đối phương không có chỗ nghi ngờ nào, không phải những thế lực gián điệp khác, không chuyện làm tổn hại đến lợi ích của thành Huyền Vũ.

- Sạch sẽ?

Duy Lệ Á chớp chớp đôi mắt màu xanh lam đậm.

Tiểu Bội không giải thích nhiều, chỉ là ngây thơ nói:

- Ngươi đến Trân Bảo Lâu tìm đại nhân Hồ Tiên đi, ngài ấy có thể quyết định ngươi có thể ở lại Phố Buôn Bán làm việc hay không?

- Được.

Duy Lệ Á gật đầu, biết Trân Bảo Lâu ở đâu. Hôm qua lúc cô đến Ngân Hàng, phía sau chính là Trân Bảo Lâu.

Cô gái rời khỏi Tam Tinh Lâu, phân biệt phương hướng, bụng đói đi về hướng Trân Bảo Lâu.

Không lâu sau đó, cô đứng ở bên ngoài Trân Bảo Lâu, nhìn vào mặt tiền nguy nga lộng lẫy đã được cải tạo, do dự mà không dám đi vào. Ngay lúc Duy Lệ Á đang do dự, đằng sau truyền đến âm thanh quyến rũ.

Hồ Tiên từng bước đi đến, sau lưng có tám chiếc đuôi cáo đong đưa, quan sát dung nhan xinh đẹp của Duy Lệ Á, âm thanh quyến rũ nói:

- Thích thì hãy vào xem thử, Trân Bảo Lâu cũng không ăn người.

Duy Lệ Á quay đầu lại, sau khi nhìn thấy dung mạo của cô gái đuôi cáo, hô hấp liền ngừng một lát.

- Người thú vị.

Hồ Tiên cười quyến rũ lên tiếng, nhìn thấy biểu cảm ngây người của cô gái, cảm thấy rất thú vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận